Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1458 -




Khả năng thích ứng của bá tánh ở Thần Kinh Thị còn mạnh hơn Điền Đường tưởng tượng.
Điền Đường đã thực hiện một loạt các kế hoạch kể từ khi quyết định rút lại khu an toàn, dù sao thì sự tồn tại của khu an toàn chủ yếu là để "bảo vệ", sau khi khu an toàn bị rút lại, ít nhiều sau này sẽ có một ít vấn đề về an ninh công cộng.
Vì vậy, việc đào tạo tất cả các sĩ quan trong cục cảnh sát là rất quan trọng.
Cục cảnh sát cũng đã phát triển được mấy năm kể từ khi xuất hiện, chủ yếu giải quyết một số công việc liên quan đến bá tánh, nhưng vì sự tồn tại của khu an toàn, trong mấy năm qua, cục cảnh sát cũng không có kinh nghiệm xử lý các tội phạm tương tự ở khu an toàn.
Với việc rút lại khu an toàn, cục cảnh sát phải theo kịp tốc độ, nếu có sự cố xảy ra, họ phải phản ứng ngay lập tức và phải xử lý nó càng sớm càng tốt, chỉ có như vậy bá tánh mới có cảm giác an toàn và khiến bá tánh dễ dàng chấp nhận sự biến mất của khu an toàn hơn.
Điền Đường biết rằng trong khoảng thời gian khu an toàn vừa biến mất, bá tánh chắc chắn sẽ khó chấp nhận nó, nhưng đây được coi là "cơn đau đẻ", chỉ cần "cơn đau đẻ" này qua đi, ảnh hưởng của khu an toàn trong lòng bá tánh cũng sẽ thấp đi.
Khu an toàn biến mất chỉ là vấn đề thời gian, điều nàng có thể làm chính là cho bá tánh đủ thời gian để phản ứng, để họ thích ứng một chút, thế nên nàng đã lập ra một kế hoạch để thu lại khu an toàn theo trình tự, dần dần để bá tánh chấp nhận từ điểm này đến điểm khác.
Nhưng xét theo tình hình thực tế, các bá tánh đã trải qua tình trạng hỗn loạn ở thành Thần Linh trước kia, đã chấp nhận sự biến mất của khu an toàn còn nhanh hơn nàng mong đợi.
"Đường Đường, đi xem kịch hay sao? Bây giờ đang có tiết mục hay, chúng ta cùng đi đi." Du Ý ghé nhìn Điền Đường ngoài cửa sổ, vẫy tay cười chào Điền Đường.
Điền Đường bất đắc dĩ nhìn nàng: "Bác sĩ Du, hôm nay ngài không cần phải đi làm, sao không nghỉ ngơi cho khỏe? Còn chạy lung tung a?"
"Ngày nghỉ còn không phải là để vui chơi sao, nếu không được chơi thì nghỉ ngơi làm gì?" Du Ý nói xong lập tức câu tay qua Điền Đường, "Mau nhanh lên, nếu không đi thì cái trò hay này hạ màn."
Nghe nàng nói vậy, Điền Đường chỉ có thể bước ra khỏi văn phòng.
Vừa bước ra, nàng đã bị Du Ý kéo đi rồi.
Hai người đến quảng trường gần đó, Du Ý đi mua chút đồ ăn vặt, kéo Điền Đường trốn vào một góc kín đáo, hứng thú chỉ vào một nhóm người cách đó không xa.
Điền Đường quay đầu nhìn lại, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng nói chuyện ở đó, nhưng bởi vì xung quanh có quá nhiều người nên nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đám đông, cũng không biết người bên trong là ai.
Nhưng hình như là đối phương vừa nói chuyện, Điền Đường liền hiểu được thân phận của đối phương.
"Thần nữ rời đi, thành Thần Linh chỉ có thể tự sinh tự diệt, các ngươi đều phải sớm tự mình tính cho mình mới tốt, nếu không thể mau chóng tính toán, lỡ như sau này xảy ra chuyện, ai cũng trốn không thoát."
"Ngươi nói bậy cái gì đấy? Ai không trốn thoát a?"
"Ai nói bậy, các ngươi dùng não suy nghĩ đi, thành Thần Linh tốt như vậy ai mà không muốn đến ở? Trước đây có khu an toàn thì không sao, nhưng bây giờ khu an toàn sẽ sớm biến mất hoàn toàn. mọi người xung quanh chắc chắn đang để mắt đến đây. Đến lúc động tay động chân thì chiến tranh lại hoành hành, bá tánh dân thường có thể sống dễ dàng sao?
Du Ý chọc chọc cánh tay Điền Đường: “Ngươi nghe kìa, tên này đứng đây nói lâu rồi, nói đến sôi bọt mép…”
Điền Đường bất đắc dĩ: “Sùi bọt mép.”
"Cũng gần giống như vậy, ta cảm thấy bộ dáng này của hắn cũng gần giống như sùi bọt mép," Du Ý thuận miệng nói, cười hì hì nói: "Hắn nói nhiều như vậy, nhưng những bá tánh này đều không tin a."
“Vậy thì nói thế nào?” Điền Đường nghi ngờ hỏi.
"Ngươi đặc biệt ra sức giảng dạy bá tánh, đều thông minh a, người kia còn tưởng rằng bá tánh bây giờ cũng giống như xưa, đều bị người ta nắm mũi dắt đi à, kết cục hắn cũng ngờ tới mình lại đá vào ván sắt rồi, ngươi nghe, nghe kỹ xem." Du Ý nói, bĩu môi, chỉ vào chốn náo nhiệt cách đó không xa.
Điền Đường lại quay đầu lại, đúng là nghe được lời bá tánh nói, càng nghe nụ cười trên mặt càng đậm.
"Cuộc sống của chúng ta có tốt không, chỉ bằng ngươi nói sao?"
"Ngươi bị ngu đúng không? Không còn khu an toàn, chúng ta còn có nhiều binh lính như vậy để làm gì? Mà nước chúng lớn như vậy, người khác nói đánh là có thể đánh à? Từ lúc nào mà đánh giặc lại trở nên đơn giản đến như vậy?"
"Chúng ta có vũ khí, đồ sắt, còn có lương thực nhiều như vậy, ai dám tới đây đánh, chúng ta đánh trả, hổ không gầm rồi coi chúng ta là mèo bệnh à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận