Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 484 -




Mấy thứ như này, ngoài thần linh ra hắn không thể nghĩ đến khả năng nào nữa.
"Chúng ta thật sự có thể đi đến nơi đó....đến nơi mà ngươi nói để sống sao?" Chu Chí quay đầu hỏi thật lòng.
"Đúng vậy, nhưng mà phải kèm theo điều kiện đó là ngươi bắt buộc phải kéo theo mười người tới đây, chứng minh cho họ thấy sự tồn tại của trấn Thần Linh là thật. Sau đó chúng ta có thể dẫn theo người nhà đến trấn Thần Linh sống. Vậy nên..." Hứa Lê vẫn hơi chần chừ.
"Cái này đơn giản!" Chu Chí còn tưởng là điều kiện gì, không ngờ điều kiện này lại dễ thực hiện như vậy. "Chỉ có kẻ ngốc mới không muốn sống ở nơi đó, có thể sống bình yên qua ngày, được ăn no mặc ấm thì đừng nói là 10 người, đến 100 người vẫn được. Hơn nữa, để bọn họ biết đến chỗ này cũng là vì muốn tốt cho họ. Ngươi còn không phải là vì điều kiện này mà mang ta tới đây sao? Thật sự cảm tạ ngươi rất nhiều, Hứa Liên ngươi chính là ân nhân của đời ta."
Chu Chí nói xong lập tức cúi xuống cảm tạ Hứa Liên.
Mặt Hứa Liên hơi hơi đỏ lên: "Ta không có nghĩ nhiều như thế..."
"Không sao cả, nghĩ nhiều thì sao chứ. Đây là chuyện tốt." Chu Chí nhặt bát, đũa từ dưới đất lên, "Chuyện tốt như này, một trăm người biết thì cả một trăm người đó đều sẽ biết ơn ngươi và ta. Đi thôi, đi thôi. Chúng ta quay về từ từ, đem chuyện tốt này nói cho mọi người biết. Nhanh thôi, chúng ta sẽ được dẫn theo người nhà sống một cuộc sống ổn định rồi."
...
"Thần sứ đại nhân, trước mắt thì đã có 100 quân binh biết đến sự tồn tại của Trấn Thần Linh rồi. Hơn nữa còn không một ai đem chuyện này nói cho Tề Duệ Đạt. Hứa Liên và Chu Chí đã hoàn thành nhiệm vụ 10 người rồi."
Người đang bẩm báo là Vương Trường, sau khi Lý Nhị Trụ đi tới thôn Lâm Xuân thì hắn chính là người quản lý một phần hộ vệ, trước mắt, hắn chủ yếu là mang người đi canh giữ ở con đường nối huyện Dương Nam với trấn Thần Linh.
Số người trong đóng quân biết đến sự tồn tại của trấn Thần Linh đều được hắn thống kê rất rõ ràng.
Nói xong, Vương Trường không kìm được nhìn lén Điền đường.
"Trên mặt ta có dính gì sao?'' Điền Đường mỉm cười hỏi.
"Không có, không có." Vương Trường lắc đầu nguầy nguậy, "Chỉ là thuộc hạ đang nghĩ, thần sứ đại nhân không hổ là thần sứ đại nhân, có thể nghĩ ra cách giải quyết lợi hại như vậy. Vì quân binh tự dẫn người thân đến xem kết giới của thần nữ, sau đó thì nói rõ chuyện của trấn Thần Linh. So với việc chúng ta đi kể chuyện, câu chuyện của bọn họ càng có sức thuyết phục hơn. Hơn nữa, vì bọn họ còn dẫn theo người nhà đến trấn Thần Linh nên giấu giếm rất kín kẽ, tin chắc không lâu nữa, hơn nửa số quân binh trong doanh trại sẽ biết chuyện của trấn Thần Linh. Đến lúc đó chúng ta tấn công, đem tất cả quân binh đó khống chế triệt để là chuyện hiển nhiên."
Điền Đường nhìn ánh mắt nể phục của Vương Trường, không nỡ nói thẳng đây thật ra đây chỉ là phương pháp bình thường nhất, hơn nữa nó còn có cái tên gọi đơn giản, thô bạo là "đa cấp", điểm cộng lớn nhất của cách này là tốc độ phát triển rất nhanh, hơn nữa càng về sau lại càng mở rộng.
"Ngươi đi gọi Hứa Liên và Chu Chí lại đây. Nếu nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, lời hứa lúc trước cũng đã đến lúc thực hiện."
"Vâng, thần sứ đại nhân."
Không lâu sau khi Vương Trường rời đi, cánh cửa nhanh chóng có tiếng gõ.
Hứa Liên và Chu Chí lần lượt đi vào phòng. Nhìn thấy Điền Đường, phong thái của cả hai có chút mất tự nhiên.
Hứa Liên từng gặp Điền Đường trước nên còn đỡ. Nhưng từ trước đến nay Chu Chí chưa thấy Điền Đường bao giờ, hiện tại khi đã gặp, hai mắt hắn trợn tròn lên, chỉ thiếu viết lên mặt hai chữ "kinh ngạc ".
Điền Đường không thấy được khoảnh khắc đó, nói thẳng vào vấn đề chính: "Trước kia ta từng nói qua, chỉ cần các ngươi để cho 10 quân binh biết đến trấn Thần Linh thì các ngươi có thể dẫn theo người nhà mình đến thẳng trấn Thần Linh sinh sống. Bây giờ, nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, bao giờ muốn đi đón người cũng được."
"Bao nhiêu người nhà cũng được sao?" Sau khi Chu Chí nghe thấy hai chữ người nhà thì lập tức hoàn hồn, hoàn toàn không màng đến kinh ngạc mà hỏi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận