Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1237 -




Chương 1237:
Kể từ khi huyện Thanh Bình từng bước phát triển, Điền Đường chưa bao giờ quên bá tánh huyện Thanh An, dựa trên nguyên tắc để có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn, nàng cố tình bảo Thường Lâm đi tìm vài bá tánh, để bọn họ chủ động đi tìm bá tánh của huyện Thanh An nói chuyện, tiết lộ vài tin tức về tình hình huyện Thanh Bình.
Trước khi Diệp Đài tách riêng huyện Thanh An ra đã nói rất nhiều trường hợp, trong đó có vài câu gây không ít bất lợi tới thành Thần Linh.
Hiện tại thay đổi của huyện Thanh Bình đã đủ để chứng minh thực lực của thành Thần Linh, để bá tánh lan truyền tin tức, cũng là để bá tánh của huyện Thanh An có thể hiểu rõ hơn về chuyện của huyện Thanh Bình.
Tuy Điền Đường vẫn còn bất mãn về chuyện bá tánh huyện Thanh An hỗ trợ Diệp Đài đối nghịch với thành Thần Linh, nhưng nàng cũng không hề có ý định chắp tay giao huyện Thanh An cho người khác. Nếu Diệp Đài muốn dựa vào bá tánh để gây hấn với thành Thần Linh, vậy thì khiến cho hắn tận mắt nhìn thấy bá tánh rời đi thôi.
Ở trong kế hoạch của Điền Đường, bá tánh huyện Thanh An sau khi biết được tin tức về huyện Thanh Bình, vốn dĩ chỉ là giao dịch đơn thuần nhưng theo dòng chảy của thời gian đã dần biến thành mối quan hệ thân cận, cuối cùng là bí mật rời khỏi huyện Thanh An.
Hoặc bọn họ muốn dùng mọi loại biện pháp để đến huyện Thanh Bình.
Diệp Đài là huyện lệnh của huyện Thanh An, hắn hao tâm tổn sức tách riêng huyện Thanh An ra vì để có được một khu vực hắn có tiếng nói nằm dưới sự che chở của thành Thần Linh,, nhưng nếu bá tánh dần rời đi hết, huyện Thanh An tất nhiên sẽ biến thành một tòa thành hoang vắng, đến lúc đó dù huyện lệnh Diệp Đài này có sở hữu quyền thế đi chăng nữa cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.
Trong đầu Điền Đường đã có kế hoạch, so với kế hoạch thì tình hình hiện tại tiến triển nhanh hơn nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn Trường Lâm: “Bá tánh huyện Thanh An sao lại nghĩ tới việc bao vây huyện nha?"
Thường Lâm kích động nắm tay lại thành quyền: “Nghe nói là trong trấn có bá tánh nghe được Diệp Đài liên hợp với Cát Nguyên để tham ô, lan truyền khắp trấn. Sau đó loại tin tức này ngày càng lan rộng hơn, dần biến thành sự thật. Hơn nữa thay đổi của huyện Thanh Bình quả thật xảy ra ngay trước mắt nên bá tánh đều cho rằng Diệp Đài đã phá hủy sự phát triển của huyện Thanh An, cũng không biết là ai, trước tiên bọn họ nói muốn nổi dậy để trừng phạt Diệp Đài, dẫn theo vài người canh giữ bên ngoài huyện nha, vô tình dẫn đến càng ngày càng nhiều bá tánh đến bên ngoài huyện nha, đều la hét đòi Diệp Đài đưa ra lời giải thích.”
Điền Đường nhướng mày: “Lá gan của bá tánh cũng không nhỏ.”
“Là do thành Thần Linh trao cho ấy chứ.” Thường Lâm nở nụ cười càng ngày càng sâu: “Trước đây khi Diệp Đài dẫn theo bá tánh đến đàm phán với thành Thần Linh, đã lợi dụng quy tắc của khu an toàn, bây giờ bá tánh lại bao vây huyện nha, cũng là lợi dụng quy tắc của khu an toàn, chuyện này bá tánh đều biết hết, chỉ cần ở trong phạm vi của thành Thần Linh, bất kể bọn họ làm cái gì, Diệp Đài cũng không thể động chạm tới bọn họ, nếu không có thành Thần Linh làm chỗ dựa lưng thì dù thế nào bá tánh cũng không dám đối nghịch với quan phủ.”
Điền Đường bừng tỉnh hiểu ra, trong mắt cũng chứa đầy ý cười: “Xem ra là Diệp Đài tự lấy đá đập vào chân mình rồi, hắn cứ tưởng rằng mình đã nắm chắc mánh khóe, không ngờ mánh khóe của hắn ở trong tay người khác cũng vô cùng sắc bén, có điều không biết bây giờ Diệp Đài đang đang nghĩ gì nhỉ?”
“Chắc có lẽ hắn đang hối hận không chừng.” Thường Lâm lập tức đáp.
Điền Đường gật đầu, phân phó: “Ngươi cho người đi giám sát tình hình của huyện Thanh An, tuy có quy tắc như thế trong phạm vi của thành Thần Linh nhưng có thể sẽ gặp phải phiền toái, có lẽ chuyện của huyện Thanh An có thể biết trước được.”
Thường Lâm khom người đáp: “Vâng.”

Tại huyện Thanh An.
“Cẩu quan, nhanh ra đây!”
“Ra đây đi, không cần phải rụt đầu như rùa trốn ở trong đó đâu!”
“Cẩu quan, cẩu quan, cẩu quan, ngươi nhanh chóng trả công đạo cho chúng ta!”
“Cẩu quan!”
Tiếng la hét bên ngoài nha môn liên tiếp truyền vào trong nha môn, Diệp Đài ngồi ở trong sảnh chính, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn đã cố ý dùng vài thứ để bịt lỗ tai lại ngăn những lời nói nhục mạ từ bên ngoài nhưng dù hắn có bịt kín đến thế nào cũng vẫn nghe được những giọng nói đó, những tiếng nói nhỏ vụn ấy còn khó chịu hơn cả được nghe trực tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận