Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 655 -




Chương 655:
Trên thực tế phần lớn nhà cửa thuộc về Điền gia đều trống không, chỉ có một số hộ gia đình nhỏ sống ở bên trong đó mà thôi.
Những ngôi nhà tương ứng với nhau, đều dựa theo nhà cửa thôn Điền gia trước kia mà tiến hành phân phối, vả lại mỗi một ngôi nhà đều có nhãn hiệu, tương ứng với chủ nhân của ngôi nhà, vì vậy cũng không tồn tại tình huống đi vào nhầm nhà.
Tâm tình của mọi người thôn Điền gia vẫn luôn dao động.
Từ lúc bắt đầu bị mang đi đã có chút khẩn trương cùng với sự hoảng hốt, cho đến sau khi nhìn thấy người của vệ đội dễ nói chuyện thoải mái, rồi đến lúc đi tới trấn Thần Linh, biết được vị trí trung tâm trấn Thần Linh ban đầu chính là thôn Điền gia, trái tim vẫn không hề bình phục lại.
Cho đến khi được phân vào trong nhà, bọn họ vẫn còn có chút ngơ ngác.
“Chúng ta không cần phải làm việc cho người khác? Đây là nhà của chúng ta sao?”
“Nơi này thật sự là thôn Điền gia sao? Ta nhìn như thế nào cũng cảm thấy không giống?”
“Nhà đẹp như vậy, là nhà của ta? Thật sự là nhà của ta sao???”
Tất cả mọi người đều cảm thấy cả người mình cũng có chút mơ hồ, không tin những thứ ở trước mắt hết thảy đều là sự thật, những người ở lại thôn Điền gia thôn sớm nhất cũng đã xuất hiện.
Trong chuyện này cũng không thiếu người bởi vì vướng víu mà liền bị vứt bỏ, nhưng quả thật cũng sợ bọn họ đi theo vào lúc xảy ra chuyện, cố ý ở nhà, cẩn thận giấu kỹ.
Hôm nay các thân nhân lần nữa gặp lại nhau, người trước mắt liền biến thành hết thảy, ngay cả trấn Thần Linh cũng trở nên không hề quan trọng nữa.
Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều tràn ngập tiếng gọi thân mật.
"Cha" "Nương" "Nhi --" Một dàn thanh âm liên tiếp, có một số người là thật lòng để ý, cũng có một số người là giả vờ gào khóc.
Ngược lại là mấy người đi đón người, thần sắc vẫn bình tĩnh mà đứng ở một bên.
Nhi tử của Điền lão tam vẫn đi theo ở bên cạnh của hắn, một lần nữa lại thấp giọng nhận sai với hắn, nói chuyện với hắn. "Cha, ta đã sai rồi, ta thật sự đã sai rồi, lúc trước ta thật sự là choáng váng đầu óc, mới để cha ở lại đây, cha, ngươi cùng ta trò chuyện đi?"
Cha nương của Điền Kim Hoa cách Điền Kim Hoa hơi xa, cũng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn về phía của Điền Kim Hoa, vài lần họ đều muốn đến gần để nói chuyện với nàng, nhưng mỗi lần còn chưa kịp cất bước, thì chân đã rụt lại, không dám tới gần Điền Kim Hoa.
Điền Kim Hoa cũng nhìn thấy cha nương của nàng, nhưng cũng không chủ động tới gần.
Điền Đào Hoa đứng ở bên cạnh của nàng, quay đầu nhìn vẻ mặt của Điền Kim Hoa: "Thế nào?”
"Tâm tình của ta rất phức tạp." Điền Kim Hoa thu hồi tầm mắt, nàng khẽ thở dài một tiếng, "Đột nhiên ta cảm thấy, bọn họ tựa hồ cũng không có cường đại như trong tưởng tượng của ta, bọn họ giống như là một đám dân chúng đến trấn Thần Linh trong khoảng thời gian này, trong những người đó cũng có không ít người đã không thèm để ý đến nữ nhi, ta cũng không thích bọn họ, nhưng nếu nói ở trong lòng của bọn họ có bao nhiêu sự tồi tệ, thì cũng không đến mức nào."
“Ngươi mềm lòng rồi sao?” Điền Đào Hoa tò mò hỏi.
Điền Kim Hoa cúi đầu rồi suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không thể nói là mềm lòng, ngươi biết đấy, khi còn bé ta rất hâm mộ nhà của các ngươi, bởi vì nhà của các ngươi tuy rằng sinh nhiều nữ nhi như vậy, nhưng trưởng bối trong nhà các ngươi vẫn luôn đối xử với các ngươi rất tốt.”
Điền Đào Hoa lẳng lặng lắng nghe nàng nói chuyện.
"Khi còn bé ta rất sợ bọn họ." Điền Kim Hoa chậm rãi thở ra một hơi, "Sợ bọn họ sẽ bỏ lại ta, sợ bọn họ sẽ không cần ta, cũng sợ rằng bọn họ sẽ tùy tiện tìm cho ta một nam nhân để gả đi, trước khi bọn họ trở về, trong lòng ta vẫn luôn rất sợ hãi."
Điền Kim Hoa nói xong, tự mình lắc đầu.
"Nhưng ngươi xem," Ánh mắt của nàng đã nhìn về phía đôi phu thê cách đó không xa vẫn đang nhìn nàng, "Bọn họ cũng không có đáng sợ như vậy, hiện tại ta cũng không hề sợ bọn họ sẽ bỏ lại ta, cũng không sợ bọn họ sẽ không cần ta, lại càng không sợ bọn họ lại tùy tiện tìm cho ta một nam nhân để gả ta đi, ta bây giờ, đã không còn là dáng vẻ yếu đuối và nhu nhược như lúc trước nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận