Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 482 -




Hứa Liên nhìn con đường dài trước mặt, vẫn luôn không thể tin được.
"Chỉ cần ngươi muốn, ta có thể đưa ngươi đi gặp thần sứ đại nhân."
Vương Trường đứng ngay bên cạnh Hứa Liên, "Ngươi còn người nhà không? Gia đình của ngươi chắc chắn rất lo lắng cho ngươi. Chẳng nhẽ ngươi không muốn gia đình mình có thể sống thật yên ổn sao?"
Hứa Liên cúi gằm xuống.
Vương Trường tiếp tục nói: "Cho đến cùng, triều đình, Nhân vương, Triệu vương đều không hề khác nhau. Họ đều tự nhận mình là hoàng tộc chính thống, đều nghĩ mình mới là chân mệnh thiên tử. Nhưng họ lại coi mạng người như cỏ rác. Nếu như không phải có sụ xuất hiện của thần sứ đại nhân thì các người cho đến bây giờ cũng chẳng được ăn bữa nào no."
Hứa Liên bỗng dưng ngẩng đầu nên hỏi: "Lương thực của huyện Dương Nam là...."
"Đúng vậy, tất cả thức ăn của bọn ngươi đều là do thần sứ đại nhân cung cấp. Huyện lệnh của huyện Dương Nam, Lâu Đồng Nghĩa vì những quân binh đóng quân ở ngoài thành huyện Dương Nam mà đưa cho phủ Lâm Xuân rất nhiều ngân lượng. Nhưng số lượng được chia cho các ngươi chỉ là chín trâu mất sợi lông* mà thôi. Thần sứ đại nhân vì thương xót các người không được ăn no nên mới dùng danh nghĩa sửa đường để các người được ăn cơm. Nếu không thì với lượng lương thực huyện Dương Nam làm sao có thể duy trì cho bao nhiêu người như vậy được?"
(* chín trâu mất sợi lông: không đáng kể)
Sau khi trả lời xong, Vương Trường nâng tay đặt lên trên vai của Hứa Liên, hơi nghiêng người nói: "Cơ hội đã bày ra trước mắt ngươi rồi, mới vừa rồi đến chết ngươi còn không sợ chẳng nhẽ lại sợ những ngày tháng sống tốt sao? Hay là nói ngươi không hề muốn để cho gia đình ngươi có được một cuộc sống tốt?"
Hứa Liên đột nhiên hạ quyết tâm: "Ta muốn gặp người mà ngươi vừa kể, thần sứ đại nhân."

“Hứa Liên, ngươi lại đang ngây ngốc gì thế?”
“Ừm, đang nghĩ chút chuyện.” Hứa Liên trả lời lại.
Vẫn là kiểu ngây ngốc như thế, nhưng chỉ cách một đêm, chuyện mà hắn nghĩ trong lòng đã thay đổi. Rõ ràng đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy rồi nhưng cho tới tận hôm nay, trong lòng hắn vẫn chưa hề bình tĩnh trở lại. Tim hắn vẫn đập nhanh liên hồi, làm thế nào cũng không dịu lại được.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua vượt qua mức tưởng tượng của hắn.
Hắn từng nghĩ đối phương là người của Nhân vương hoặc là Triệu vương gì đấy. Thậm chí hắn còn nghĩ đến chuyện Lâu Đồng Nghĩa có lòng dạ khác, cả gan làm loạn. Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ tới sự thật hóa ra sẽ như này.
"Ăn cơm thôi! Sao ngươi vẫn ngây ra thế?"
"Ồ, được." Hứa Liên đáp lại rồi lập tức đến bàn ăn lấy đồ ăn của mình.
Bữa cơm ngày hôm nay so với những hôm khác không có gì khác nhau, chỉ là không có trứng gà.
Trứng gà thì thi thoảng mới có. Trước đây mỗi lần chỉ có nửa quả trứng để ăn, hắn sẽ ăn từng chút, từng chút một, cực kỳ trân quý nó, chỉ lo mình không thể cảm nhận hết được mùi vị của nó.
Trong cháo của bọn họ có một chút gạo, trộn lẫn với khoai lang và khoai tây, không dễ thấy chút nào. Nhưng nếu không cẩn thận chú ý thì sẽ không cảm giác được gì. Vậy nên khi hắn ăn cháo thì sẽ ăn rất cẩn thận, muốn ít ra cũng phải cảm nhận được mùi vị của gạo.
Trong tất cả mọi người lúc trước, người ăn chậm nhất chính là hắn. Nhưng hôm nay, sau khi hắn lấy cơm trở về, có thể thấy được tốc độ khi ăn của hắn nhanh lên rất nhiều, so với cái dáng vẻ ăn uống từ tốn trước đây của hắn chẳng giống nhau chút nào.
"Hứa Liên, ngươi rốt cuộc là làm sao thế? Có phải ngươi gặp phải chuyện gì không giải quyết được đúng không? Nếu thật sự là vậy thì người nói cho ta biết, không chừng ta có thể giúp cho ngươi. Ngươi bây giờ cứ như này thì ta sẽ rất lo lắng cho ngươi đó." Người ngồi ngay cạnh Hứa Liên nhìn dáng vẻ ăn cơm của hắn hiện giờ sao với lúc ngây ngốc ra còn đáng lo lắng hơn, sợ rằng Hứa Liên thật sự đang vướng phải chuyện gì đó chưa vượt qua được.
Hứa Liên cầm chắc lấy đôi đũa, lại và thêm vài miếng cơm. Hắn phải ngẫm nghĩ một hồi mới quay ra nhìn đối phương, gọi tên người kia hết sức nghiêm túc: "Chu Chí, ngươi có bao giờ cảm thấy rằng là mỗi ngày đều được ăn no, mỗi bữa đều được ăn cơm thịt là đang sống một cuộc sống tốt'?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận