Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1009 -




Thần sắc Điền Đường cũng có chút phức tạp, nhất định phải nói, có lẽ là bởi vì nàng cũng không biết hai người lính kia, lúc Thạch Hùng nói, trong lòng mặc dù có xúc động, nhưng muốn nói trong lòng nàng có bao nhiêu bi thương, kỳ thật cũng không có quá nhiều.
Nhưng nàng cũng biết rõ, hai người xa lạ trong mắt nàng, trong mắt người nhà bọn họ, là người thân cận nhất, người thân qua đời, có thể tưởng tượng được đáy lòng người nhà bọn họ khó chịu cùng thống khổ, dù sao cũng là hai mạng người, đây là vô luận dùng cái gì cũng không đổi lại được.
Những gì nàng có thể cho, cũng chỉ có thể là bù đắp một chút.
“Thạch tướng quân hẳn là nên nói sớm.” Điền Đường lần nữa nói, trong vẻ mặt đầy nghiêm túc cùng nghiêm túc, “Hai người bọn họ vốn là bởi vì thành Thần Linh mà qua đời, cấp tiền trợ cấp là theo lý thường phải làm, trừ cái đó ra, ta cũng muốn cùng hai vị tướng quân thương lượng một chuyện...”
Ở đâu đó trong thành Thần Linh, một phụ nhân ngồi trong nhà nhỏ giọng khóc nức nở, tiếng khóc của nàng không lớn nhưng lại khiến lòng người bi ai.
Bên cạnh phụ nhân có một nữ hài khoảng mười tuổi đang nắm tay nàng, nhỏ giọng nói.
"Triệu thẩm, nếu người còn khóc như vậy, ta cũng sẽ khó chịu."
Phụ nhân dường như không nghe thấy, vẫn thấp giọng khóc.
Nữ hài cũng rũ mắt xuống, lúc muốn đứng lên bởi vì đứng không vững mà cả người lảo đảo.
Đúng lúc này, phía sau có người đỡ nữ hài ấy.
Nữ hài quay đầu lại, nhìn thấy người đến nên cả người đều hoảng hốt, lo sợ lắp bắp nói: "Thần... Thần sứ đại nhân..."
Cuối cùng phụ nhân cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mắt, tuy rằng trong lòng bà vô cùng bi thương, nhưng sự xuất hiện của Điền Đường cũng khiến nàng thoáng bình tĩnh, thấp giọng nói một tiếng: "Thần sứ đại nhân.”
Điền Đường nhìn thấy dáng vẻ của nàng cũng không nói gì khác, chỉ là quay đầu nhận lấy thứ Ứng Liên cầm phía sau, đưa tới trước mặt nàng: "Thẩm, đây là thứ Triệu Sơn Thủy để lại trong quân doanh, thật xin lỗi, mãi đến bây giờ mới đưa tới cho ngươi.”
Triệu Sơn Thủy là một trong hai người qua đời bất ngờ lần này, còn phụ nhân trước mắt chính là mẫu thân của Triệu Sơn Thủy.
Sau khi nghe điền Đường nói, đầu tiên nàng có chút sửng sốt, rồi lập tức đưa tay giành lấy quần áo từ trong tay Điền Đường, ôm vào lòng như bảo bối, dường như làm vậy liền có thể cảm nhận được hơi ấm của nhi tử.
Điền Đường đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn nàng ôm lấy quần áo, không lên tiếng quấy rầy.
Hồi lâu sau, rốt cuộc Triệu mẫu mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu thấp giọng nói cảm ơn: "Đa tạ thần sứ đại nhân đưa đồ của nhi tử tới cho ta, có mấy thứ này, thật giống như hắn chưa từng rời đi, hiện tại ta an tâm hơn nhiều rồi.”
"Triệu Sơn Thủy là tướng sĩ rất xuất sắc, hắn đã làm được việc nên làm, cũng gánh vác trách nhiệm hắn phải gánh vác." Điền Đường nhìn Triệu mẫu: "Hắn chết vì thành Thần Linh, nhưng hơn cả là vì bá tánh thiên hạ.”
Triệu mẫu nhìn Điền Đường, mặc dù đến lúc này, ánh mắt nàng vẫn mang theo vài phần bi thương.
Điền Đường không đành lòng nhìn vào mắt của nàng, từ lúc nàng khôi phục trí nhớ đến bây giờ, thành Thần Linh từ một thôn trang nhỏ đến quy mô hiện tại quả thật đã cứu không ít người, cũng xứng đáng với cái tên thành Thần Linh.
Nhưng đây là với đa số người, đối với một số người, đặc biệt là người như Triệu mẫu mà nói, tuy rằng thành Thần Linh rất tốt, nhưng bà lại mất đi người thân thiết nhất, với tổn thất như vậy, mặc dù cuộc sống ở thành Thần Linh có tốt đến đâu cũng không thể bù đắp.
Điền Đường nhắm mắt lại, hốc mắt hơi ướt nhòe. Sau khi bình tĩnh lại một lát, nàng mở mắt ra, nghiêm túc nhìn Triệu mẫu: "Ngoại trừ quần áo của Triệu Sơn Thủy ra, ta còn mang theo một thứ.”
Ứng Liên lại đưa đồ cho Điền Đường.
Đây là một cái hộp nhỏ, chỉ lớn bàn tay một chút, vừa vặn trong tay Điền Đường.
Nàng nhận lấy từ trong tay Ứng Liên rồi trực tiếp mở ra trước mặt Triệu mẫu, bên trong là một tấm thẻ bằng vàng nguyên chất, phía trên còn khắc tên Triệu Sơn Thủy với ba chữ thành Thần Linh, nàng đưa cả tấm thẻ lẫn chiếc hộp được mở sẵn tới trước mặt Triệu mẫu.
"Đây là huân chương liệt sĩ, giá trị của nó cũng không nằm ở chất liệu vàng, mà là tên của Triệu Sơn Thủy." Điền Đường trầm giọng nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn Triệu mẫu: "Triệu Sơn Thủy qua đời bất ngờ là vì bá tánh thành Thần Linh, cũng là vì thiên hạ, cho nên ta hy vọng tương lai bá tánh thành Thần Linh đều có thể nhớ rõ tên Triệu Sơn Thủy, nhớ rõ hắn vì bảo vệ bá tánh, vì giúp cho càng nhiều người có thể có được cuộc sống mới tốt hơn nên mới qua đời.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận