Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1140 -




Dù sao lúc trước nàng ở phủ nha, cũng không để lại quá nhiều thứ, vả lại thời gian nàng đến phủ nha cũng không dài, Lâm Kim Tự muốn tra, nhiều lắm cũng chỉ tra được nàng ở phủ nha hỏi thăm chung quanh, không đến mức đem ánh mắt hoài nghi rơi vào trên người Hồng nhi.
Nếu thật sự hoài nghi, ngược lại Cát Nguyên mang theo nàng về phủ nha càng đáng hoài nghi hơn, mà hiện tại, Cát Nguyên quả thật bị Lâm Kim Tự khống chế.
Tuy nhiên lúc này Lâm Kim Tự có hoài nghi đối với Cát Nguyên đã không chỉ là chuyện của hồ phỉ, còn có những chuyện vàng bạc kia.
Dưới tình huống được cố ý dẫn dắt, Lâm Kim Tự rất dễ dàng chú ý tới vàng bạc, hơi tra xuống một chút, liền dễ dàng tra ra lúc trước Cát Nguyên gom góp vàng bạc quả thật cũng không có dùng toàn bộ để chuộc hắn lại, quả thật có một bộ phận đã không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ riêng điểm này, năm nay Cát Nguyên nhất định phải ở lại trong nhà lao đón năm mới.
Ngoài chuyện của Cát Nguyên ra, Lâm Kim Tự hoàn toàn không có thời gian để để ý đến tình huống của huyện Du Thủy, đặc biệt là hiện giờ chính là lễ mừng năm mới, hắn cũng phải quay về phủ Quảng Cừ báo cáo công tác, huyện Du Thủy là một huyện thành nho nhỏ, cũng không đáng để hắn đặt quá nhiều thời gian ở đây.
Về phần rốt cuộc có nên nói rõ chuyện hồ phỉ hay không, Lâm Kim Tự lâm vào do dự.
Mưu sĩ bên cạnh không thể không thấp giọng đề nghị: “Tướng quân, hiện giờ đang là lễ mừng năm mới, tất cả mọi người đều hy vọng có thể qua một năm mới vừa lòng đẹp ý, chuyện hồ phỉ có lẽ cũng không thể dễ dàng giải quyết, không bằng đợi đến năm sau hãy nói, đến lúc đó có lẽ cũng đã điều tra rõ ràng chuyện Cát đại nhân, tướng quân có thể bẩm báo Vương gia, lại một lưới bắt hết hồ phỉ.”
Lời như vậy vừa nói ra, không mưu mà hợp với suy nghĩ trong lòng Lâm Kim Tự, hắn thoáng do dự một lát, ngẩng đầu nhìn những mưu sĩ còn lại, tìm kiếm ý kiến của bọn họ.
Những mưu sĩ còn lại sau khi nhìn nhau, cũng đều đại khái có thể nhìn ra suy nghĩ của Lâm Kim Tự, lần lượt đưa ra ý kiến, cho rằng chuyện hồ phỉ hoàn toàn có thể đợi đến năm sau rồi nói.
Cũng có người đưa ra ý kiến tương đối tốt: “Tướng quân, chuyện hồ phỉ không thể khinh thường, nhưng cũng không cần quá để ý, chỉ là hồ phỉ mà thôi, chỉ là qua một năm, không nhấc nổi sóng lớn gì, hôm nay đi nói, sợ là quấy nhiễu hứng thú của Vương gia.”
“Đúng, không thể quấy nhiễu hứng thú của Vương gia.” Lâm Kim Tự bỗng nhiên cảm thấy lời này nói đến đáy lòng hắn, lập tức gật đầu, trong lòng cũng không do dự nữa, phất phất tay, “Đi thu thập hành lý, chúng ta lập tức khởi hành đi phủ Quảng Cừ.”
“Vâng, tướng quân.”

Bên trong phủ Quảng Cừ, một nam nhân có dáng vẻ thưu sinh ôm sách vở trong tay đi về nhà, trên đường gặp người, cũng có thể cười chào hỏi, có chuyện tiện tay, có thể ra tay giúp một phen, bất tri bất giác ngay tại trên đường hao phí khá nhiều thời gian.
Nhưng mà dù vậy, hắn lại gặp được người để cho hắn giúp chút việc, cũng vẫn không lộ ra biểu tình không kiên nhẫn như cũ.
Mãi đến khi về đến nhà, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đẩy cửa nhà ra đi vào, hắn nhìn trái nhìn phải, xoay người yên lặng đóng cửa lại, lại cài cửa lại.
Đi qua sân, hắn đi đến phòng của mình, đặt sách vở trong tay xuống, ngồi xuống rót cho mình một chén nước, bình tĩnh uống nước.
Một lát sau, có âm thanh truyền tới từ phía sau giá gỗ: “Ngươi đang đợi ta?”
“Ừ,” Nam nhân mỉm cười: “Ta muốn xem xem đến khi nào thì ngươi không thể kiềm chế được nữa, tự mình đi ra.”
“Thật không thú vị,” Giá gỗ bị đẩy ra, người bên trong cong em, xách đồ vật đặt ở trên mặt đất lên, ném ra mặt đất ở bên ngoài, “Ngươi sớm biết rằng ta ở chỗ này, còn không nghênh đón ta sớm hơn, ta có lòng mang tới cho ngươi nhiều đồ vật như vật, đúng là uổng phí lòng tốt.”
“Ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ tự tới,” Nam nhân đứng dậy, cầm một cái chén sạch sẽ, rót một chén nước, duỗi tay đưa qua:, “Tránh ở bên trong có phải vừa mệt vừa khát hay không, cho ngươi uống nước.”
“Chỉ uống một chén nước thôi sao?” Đối phương ngẩng đầu, “Ta nói Lâm Thành Phúc này, ngươi ở chỗ này lâu rồi, như thế nào người này lại trở nên keo kiệt như vậy chứ.”
“Nơi này của ta nếu như có thứ tốt, còn có thể làm phiền ngươi tự mình khiêng đồ lại đây sao?” Lâm Thành Phúc bật cười, “Ngươi không phải đi ra ngoài huấn luyện dã chiến sao? Như thế nào lại có thời gian lại đây? Người nhận ra ngươi ở phủ Quảng Cừ này cũng không ít, vạn nhất thân phận của ngươi bị lộ, ta cũng không gánh nổi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận