Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1186 -




Chương 1186:
Bùi Phong Bình ngẩng đầu nhìn hắn, tay đặt ở bên cạnh: “Ngồi xuống đi, rồi chúng ta nói chuyện.”
Lý Nhị Trụ nhìn Bùi Phong Bình, nhận ra rằng ngay cả sau khi hắn nói vậy, sắc mặt Bùi Phong Bình vẫn bình tĩnh, nhưng với trí thông minh của Bùi Phong Bình, hắn tuyệt đối không thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của mình.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng ngồi xuống.
Sau khi ngồi cạnh nhau, Bùi Phong Bình nhìn dãy núi phía xa, nhẹ giọng nói: “Ta nhớ rõ lúc trước ngươi là lưu manh, khi còn là lưu manh, ngươi sống trong hoàn cảnh như thế nào?”
“Chính là cuộc sống luôn phải đi hãm hại lừa gạt.” Lý Nhị Trụ thành thật nói: "Khi nào đói bụng liền đi tìm cái gì ăn. May mắn thì có thể ăn ngon, nếu xui liền đi cướp đoạt thức ăn cho chó của nhà người khác. Nhìn thấy kẻ có tiền, may mắn thì có thể xin tiền của bọn họ, nếu xui xẻo chỉ có thể cướp lấy, nhưng trấn Phong Thu không có nhiều người giàu, mỗi lần trộm được thì một lần nhiều nhất cũng chỉ có 30 đồng.”
Bùi Phong Bình quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Không ngờ ngươi lại nguyện ý nói.”
Lý Nhị Trụ cũng nhìn về phía xa như hắn ta : “Sau này trấn Phong Thu gặp thổ phỉ, nên nhiều người gặp tai nạn, cũng may là thôn Điền Gia không bao lâu thì xuất hiện, ta nhớ mình đã lấy đồ của nhà người ta rồi sau đó lại lén lút trả lại, nhưng nếu không phải vì thôn Điền Gia, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ trả lại tiền, dù sao chính ta còn không đủ ăn, không có tiền, nhất định sẽ còn ăn trộm nhiều hơn ”
“Đều giống nhau.” Bùi Phong Bình nhẹ giọng nói. “Chúng ta ở thành Thần Linh lâu rồi, bất tri bất giác liền quên mất bản thân đang sống trong thời đại chiến tranh tàn khốc, khi ngươi là lưu manh, ngươi chỉ biết rằng cuộc sống của mình thật khó khăn, nhưng lại không biết rằng cuộc sống của những người bình thường có gia đình và nhà cửa cũng không hề dễ dàng, cuộc sống hàng ngày của họ chỉ là cố gắng thắt lưng buộc bụng.”
“Bào đại nhân làm quan nhiều năm như vậy không tích góp tiền hay sao? Dù sao hắn cũng là từ quan về quê, ít nhất ngoài mặt hắn cũng không có xích mích gì với triều đình không phải hay sao?” Lý Nhị Trụ hỏi, đây cũng chính là điều hắn cảm thấy kỳ quái.
Theo suy nghĩ của hắn, lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, Bào Tử Thời từ quan, dù sao cuộc sống cũng tốt hơn người thường rất nhiều, thay vì như bây giờ, không chỉ một mình làm ruộng, lại còn bị chính con ruột của mình ruồng bỏ.
"Cuộc sống của hắn thật ra thì không tệ." Bùi Phong Bình nói.
Lý Nhị trụ kinh ngạc hỏi ngược lại: "Làm sao người biết?"
Bùi Phong Bình nhìn hắn: "Ngươi đã từng thấy qua cuộc sống của những bá tánh trong thôn đó chưa?"
Lý Nhị Trụ cứng họng.
“Thiên hạ hiện giờ, thứ duy nhất có thể so sánh đó là xấu và xấu hơn, không có tốt và tốt hơn. Cuộc sống của Bào gia đã tồi tệ, thì cuộc sống của những bá tánh bình thường còn tồi tệ hơn nhiều. Nếu so sánh với những người nông dân đó, cuộc sống của Bào gia quả thực không tệ, dù sao thiên hạ bây giờ đâu đâu cũng có chiến tranh, thời điểm này người giàu càng sợ chết, thì bá tánh bình thường càng bần cùng, khi ở địa vị cao thì con người ta sẽ càng liều mạng để kiếm tiền. Đây chính là một vòng luẩn quẩn tự nhiên."
Lý Nhị Trụ không nói, hắn đang suy nghĩ về những gì Bùi Phong Bình nói.
Bùi Phong Bình cho hắn thời gian suy nghĩ, một lúc sau mới nói tiếp:"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn nói về mối quan hệ gia đình của Bào gia, tuy rằng trưởng tử của Bào gia cũng đi theo, nhưng thật ra là hắn không tình nguyện, nhưng khi bọn họ đến thành Thần Linh, tận mắt nhìn thấy mọi thứ trong thành Thần Linh, tất cả sự miễn cưỡng sẽ tự nhiên biến thành tình nguyện, có thể là một ngày, hoặc là nửa ngày, hoặc có thể là một nén hương khi ngươi nhìn lại, liền có thể thấy được hình ảnh Bào gia hòa thuận vui vẻ.”
“Lão sư làm sao người biết được…?” Lý Nhị Trụ theo bản năng hỏi, không nghĩ tới Bùi Phong Bình lại đoán được tâm tư của hắn.
“Dẫu thế nào thì đây chính là sự thật.” Bùi Phong Bình im lặng cười. "Bên trong thành Thần Linh đều là những gia đình vui vẻ hòa thuận, thành Thần Linh sẽ mang lại cho bọn họ an bình, dù ở bên ngoài gia đình bọn họ có xích mích tranh cãi như thế nào thì sau khi đến thành Thần Linh phần lớn cũng sẽ trở nên hòa thuận vui vẻ."
“Là… Như vậy sao?” Lý Nhị Trụ có chút khiếp sợ.
“Đây là nỗ lực của thần sứ đại nhân.” Bùi Phong Bình đứng dậy, cúi đầu nhìn Lý Nhị Trụ ngồi ở trên tảng đá. “Sau khi đến thành Thần Linh, có rất nhiều điều đã khiến ta ở lại. Điều quan trọng nhất tất nhiên là chính thành Thần Linh, cùng với thần sứ đại nhân, bởi vì nàng quan tâm đến đại cục chung của mọi người.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận