Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 600 -




Đặc biệt là lúc tắm rửa lại còn có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ nước khiến cho bọn họ có một loại cảm giác hưởng thụ đặc biệt.
“Mao ca...”
Gian phòng bên cạnh truyền tới âm thanh.
“Sao?”
“Thành thật xin lỗi Mao ca, đột nhiên ta cảm thấy trấn Thần Linh tốt quá.”
“Không có việc gì, tạm thời chúng ta vẫn được ở chỗ này.” Mao Chính Kiếm không nói ra suy nghĩ của hắn, mà cũng không dám nói.
Rốt cuộc trong đám bọn họ, ngoại trừ Tề Duệ Đạt ra, hắn sẽ là người đưa ra quyết định. Nếu bây giờ hắn muốn phản chiến, chỉ sợ bọn họ sẽ không còn do dự mà lựa chọn đứng về phía trấn Thần Linh.
Chẳng trách quân lính lúc trước lại vì trấn Thần Linh mà phản bội Tề Duệ Đạt, phản bội phủ Lâm Xuân.
Thấy Mao Chính Kiếm không nói gì nhiều, cũng không biểu đạt cảm xúc đặc biệt đối với trấn Thần Linh nên người ở gian bên cạnh cũng không dám nói gì nữa.
Nhưng mấy người này đều có một chút ý nghĩ trong nội tâm của mình.
Tình nghĩa tuy rằng quan trọng, nhưng trước áp lực cuộc sống, tánh mạng, sự ấm no, thì tình nghĩa chỉ có thể xếp hạng cuối cùng.
Bọn họ hiện giờ cắn chặt răng lựa chọn nguyện ý không phản bội là do nể mặt Tề Duệ Đạt, nể mặt sự chiếu cố của Tề Duệ Đạt đối với bọn họ, chứ không phải bởi vì phủ Lâm Xuân, cũng không phải vì triều đình.
Mao Chính Kiếm là người đầu tiên đi ra khỏi nhà tắm. Thấy Mai kỳ vẫn cặm cụi viết chữ, hắn lập tức đi qua ngồi bên cạnh Mai Kỳ.
“Ngươi cứ từ từ,” Mai Kỳ ngẩng đầu lên nói, “Huynh đệ của người còn chưa đi ra. Chờ bọn họ ra hết, ta sẽ dẫn các ngươi tới nơi ở, còn phải giải thích các việc các ngươi sẽ làm, tất cả mọi người ở trấn Thần Linh đều phải tự kiếm sống, các ngươi cũng như vậy.”
Nói xong, Mai Kỳ lại cúi đầu tập trung học tập.
Bây giờ hắn bắt đầu học những bài có tính vận dụng khó hơn. Hắn có thể cảm nhận được học lên càng cao, nội dung trong sách giáo khoa lại càng khó. Những nội dung của lớp một, lớp hai có thể dễ dàng hiểu được, nhưng lúc bé cũng phải mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa hiểu được không có nghĩa là làm được, hắn còn phải đi làm một loạt đề cương mới có thể thực sự ghi nhớ được kiến thức trong đầu.
Đang mải làm, Mai Kỳ chợt nhận ra bên cạnh còn có người, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Trước kia ngươi có đi học không?”
Mao Chính Kiếm sửng sốt, gãi đầu: “Có chứ, trước có đi học mấy năm, phu tử còn khen ta có thiên phú, muốn ta đi thi đồng thí, đáng tiếc cuối cùng lại trượt.”
Mai Kỳ nghiêm túc đẩy đề mục trong tay sang: “Ngươi nhìn thử xem.”
Mao Chính Kiếm mỉm cười, nhìn khuôn mặt còn chút non nớt của Mai Kỳ, thầm nghĩ trong lòng rằng tuy người này cũng có chút địa vị ở trấn Thần Linh, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, bài khó vẫn phải nhờ người lớn giúp đỡ.
Hắn cầm lấy tập đề của Mai Kỳ, làm bộ làm tịch nể mặt Mai Kỳ lắm mới giải cho, cho dù hắn biết ngay đáp án cũng phải giả vờ suy nghĩ một chút.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng gần như là người ăn nhờ ở đậu.
Mao Chính Kiếm cúi đầu: Gì vậy?
“Cái gì mà cây giống? Cái gì mà cây trúc à? Lâm trường?”
Mai Kỳ cầm lấy vở, đọc câu hỏi và đổi số thành tiếng Trung.
Mao Chính Kiếm lúc này mới xem hiểu nội dung đề, nghiêm túc đọc đề: “Lâm trường cần trồng 200 cây bạch đàn và 150 cây cây trúc, tổng cộng tiêu phí 2.650 đồng. Biết giá của mỗi cây bạch đàn là 8 đồng, hỏi mỗi cây cây trúc là bao nhiêu tiền?”
Đọc xong đề bài, Mao Chính Kiếm dại ra thật lâu.
“Có... Có bàn tính sao?”
Mai Kỳ cười: “Đáp án là 7 đồng.”
Hắn viết biểu thức lên giấy : (2650-200×8 ) ÷150= 7, lại dùng hình thức tiếng Trung viết lại một lần.
Mao Chính Kiếm xem ngây người: “Thật sự như vậy là có thể tính ra sao? Chờ một chút, người biết tính sao?”
“Ta cũng chưa nói là không biết." Mai Kỳ cười, “Không phải ngươi tò mò ta đang học cái gì sao? Đây là bài gần nhất ta được học. Nói cho ngươi biết trấn Thần Linh còn có rất nhiều địa phương thú vị, ngươi sẽ dần dần biết hết thôi. Lúc ấy ta nghĩ rằng các ngươi sẽ rất nguyện ý ở trấn Thần Linh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận