Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 808 -




Bên cạnh trấn Thần Linh, một hàng hơn mười người lặng lẽ tiến vào, tìm một góc trốn vào ẩn nấp, ánh mắt động tác nhất trí nhìn tình huống bên ngoài.
Hiện giờ trấn Thần Linh ngoại trừ bên cạnh có núi non che đậy ra, tất cả những ngọn núi ở khu vực trung tâm cản trở tầm nhìn đều bị dỡ bỏ vì để thuận tiện sinh hoạt, chỉ cần bước vào phạm vi trấn Thần Linh, đều có thể thấy rõ nhà ở ngay ngắn trật tự, bởi vì toàn bộ nhà ở bên trong trấn Thần Linh mới được xây không lâu, đối lập với bên ngoài trấn Thần Linh, dễ dàng nhìn ra hai bên khác nhau như trời với đất.
“Huyện Tân Hà với huyện Thông Giang xảy ra chuyện, Thạch Hùng và Ngô Tu Kiệt chắc chắn đã làm phản, sự kiện trước đây của phủ Lâm Xuân, Văn tri phủ vẫn chưa xuất hiện, tư nơi này hướng lên trên, cách đó không xa đó là ranh giới của phủ Lâm Xuân.” Người được kêu là Phạm ca thấp giọng nói chuyện, thần sắc trầm trọng.
Đột nhiên, có người chỉ vào cách đó không xa thét chói tai ra tiếng: “Phạm ca, nơi đó chính là tường thành phủ Lâm Xuân sao?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đồng thời nhìn đến phương hương mà đối phương chỉ, tuy khoảng rất xa, nhưng loáng thoáng có thể thấy được tường thành cao ngất ở phương hướng kia.
Tường thành như vậy, chỉ cần có vài phần hiểu biết về phủ Lâm Xuân, đều có thể dễ dàng nhận ra được đó thực sự là tường thành phủ Lâm Xuân.
“Không thể nào!” Tầm mắt Phạm ca một đường quét từ chỗ gần đến nơi xa, mãi cho đến tường thành phương hướng, hoàn toàn nhìn không thấy bất luận cái gì cản trở, đồng tử hơi co lại, “Không thể nào, sao nơi đó có thể là phủ Lâm Xuân được!!!”
Nhưng cho dù bọn họ khiếp sợ, cũng không thể không thừa nhận những thứ bọn họ nhìn thấy đều là thật.
“Không biết là ai, hóa ra chỉ là mấy con chuột nhắt, Phạm giáo úy chạy thoát từ huyện Tân Hà, chúng ta còn nghĩ ngươi đến tột cùng đi đâu, không nghĩ tới Phạm giáo úy thế nhưng lại chủ động đưa tới cửa tới.” Tiếng vó ngựa theo tới gần, chỉ chốc lát sau liền đến, lập tức cúi người xuống xem: “Trấn Thần Linh đã lâu không có người mới tới.”
Phạm giáo úy nghe tiếng, còn không có nhìn thấy người, không nói hai lời liền xoay người chạy ra bên ngoài.
Lý Nhị Trụ móc cung tên từ trong lòng ngực, kéo dây cung nhắm ngay Phạm giáo úy.
Chẳng qua vì để không trái quy định với khu an toàn, hắn kéo dây cung hơi chệch hướng một chút, chỉ cần có thể có tác dụng uy hiếm với Phạm giáo úy, liền có thể ngăn cản hắn chạy thoát.
Nhưng Phạm giáo úy lại không có trốn thoát như hắn nghĩ, mà là chạy đến một địa phương càng hẻo lánh để núp vào.
Cùng lúc đó, một tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên.
Thời điểm Điền Đường và Lỗ Anh đến, cũng nghe được tiếng gõ.
“Không được rồi, có người chạy ra bên ngoài truyền tin!” Lỗ Anh nói, khoái mã nhanh chóng chạy về hướng âm thanh truyền ra, sau khi đến gần, vội vàng xuống ngựa ngăn cản.
Hắn vừa đến, âm thanh ngừng lại, người cũng bị Lý Nhị Trụ bắt được từ một góc.
Mấy người còn lại cũng đều bị vệ đội bắt trói lại, trong đó có mấy người bởi vì động thủ, đã bị tống vào lồng sắt.
Lý Nhị Trụ dầm mặt, ném cồng chiêng qua một bên: “Mẹ kiếp!!! Có ai đi thám thính mà lai mang theo cồng chiêng như ngươi? Vang như vậy, không sợ bọn chúng sẽ rút dây động rừng sao?”
Lỗ Anh đi qua, trói người bị Lý Nhị Trụ bắt càng chặt hơn, đồng thời mở miệng nói: “Hiện giờ như vậy, tin tức chắc chắn đã truyền ra ngoài.”
Điền Đường ngồi xe ngựa khoan thai tới chận.
Nàng mới vừa mới vén màn ở xe ngựa lên, Lý Nhị Trụ liền rũ đầu ôm quyền: “Thần sứ đại nhân, thuộc hạ tựa hồ làm ra chuyện sai lầm.”
Điền Đường nhìn cồng chiêng trên mặt đất cùng với người bị bắt lấy, mím môi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lộ vẻ xin lỗi Lý Nhị Trụ và Lỗ Anh, khẽ mỉm cười: “Không sao, ta cũng cảm thấy đã đến lúc nên lộ ra sự tồn tại của trấn Thần Linh, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn chúng ta có thể dùng tin tức này làm chút chuyện gì đó, hắn truyền ra bên ngoài tin tức nguy hiểm này, nhưng lại không truyền lại ra được tình huống thực tế của trấn Thần Linh, tiếp theo sẽ còn có rất nhiều người tới trấn Thần Linh thám thính thật hư.”
Lý Nhị Trụ lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: “Bắt rùa trong rọ?”
Điền Đường nhìn bộ dạng bừng bừng hứng thú của hắn, cười khẽ gật đầu: “Ừm”

Bạn cần đăng nhập để bình luận