Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1420 -




Học càng sớm thì sau này khả năng được nhận vào nhà máy lại càng lớn, ngược lại nếu không chăm chỉ ngay từ đầu thì sau này rất dễ bị người đến sau vượt mặt, mãi mãi mất đi cơ hội vào nhà máy, có được một "chén cơm ngon".
Tất nhiên, nhà máy không phải là lối thoát duy nhất của các bá tánh, nếu những người trẻ tuổi chịu học tập, họ thậm chí có thể thi đỗ, ra khỏi huyện thành nhỏ, đến thành phố lớn để có cuộc sống càng tốt hơn.
Đồng thời, Điền Đường cũng đặc biệt kêu người quảng bá một số khái niệm, chẳng hạn như "Tri thức thay đổi vận mệnh", "Học tập cải thiện cuộc sống", hoặc đơn giản dễ hiểu nhất là "Học tập mới có thể kiếm tiền", "Chỉ cần đi học thì không phải lo cơm ăn áo mặc" linh tinh, thay đổi rất khó, thay đổi tư tưởng rất khó, thường phải mất hàng thập niên mới có thể thay đổi được một chút suy nghĩ, nhưng sức hấp dẫn của đồng tiền có thể vượt qua lý trí của họ, khiến những bá tánh bình thường chấp nhận những thứ mới mẻ từ tận đáy lòng.
Đỉnh Phượng Lâm, huyện Xuyên Vọng.
"Sao lại có người rời đi? Tháng này niuws có mấy ngày?"
"Ngày… Thứ mười..."
"Ngươi còn có gan nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải lúc đầu mấy người này đều ổn à, sao tháng này lại vội vàng xuống núi? Bọn họ lấy lý do gì? Là lý do gì?"
"Nói... Nói là người nhà thúc giục, hình như là có chuyện gì quan trọng?" Người đáp lại nhỏ giọng nói, trong lời nói có chút do dự, hiển nhiên ngay cả khi nói ra điều này, chính hắn cũng không có cách nào thuyết phục được mình.
Người hỏi chuyện nhíu chặt mày, chỉ vào đối phương tức giận chửi: "Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ thế nào, để cho người khác nhìn thấy, xem chúng ta coi còn bộ dáng thế gia đại tộc nào không? Còn lấy cớ như vậy, ngươi tin được à? Một người trong nhà có việc thì thôi đi, mười người đều có việc trong nhà, họ có họ hàng với nhau à?”
Người trả lời rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy… Vậy cũng không chừng..."
"Ngươi còn có gan phản bác ta!" Người hỏi chuyện hừ một tiếng, "Đi thu dọn đồ đạc, cùng ta xuống núi nhìn thử, ta cũng không tin, tìm không ra lý do những người này rời đi!"
"Vâng vâng vâng."
Người trả lời dạ theo liền tiếng, đang định thu dọn đồ đạc, bên ngoài lại có một người chạy tới: "Không ổn rồi, lại có người muốn xuống núi, lần này là ba người kết bạn cùng nhau xuống núi."
"Công tử, ta đi ngăn bọn họ lại ngay đây."
Người được gọi là "công tử" lắc lắc đầu, đưa tay ngăn hắn lại, nghiêm mặt nói: "Không cần, bọn họ cùng nhau xuống núi nhất định là nhận được chỉ thị gì đó, chúng ta vừa lúc đi theo bọn họ, ta muốn xem cuối cùng là nhóm người này có mục đích gì mà bọn họ lại lần mượt xuống núi!"
...
Ngay sau đó, hai nhóm người trước sau lần lượt xuống núi.
Mấy người phía trước vừa đi vừa nói chuyện phiếm, mấy người phía sau lén lén lút lút.
Mấy người phía trước cũng không ngờ lại có người đi theo bọn họ, tiếng nói chuyện cũng không nhỏ, cho dù đi theo có hơi xa một chút, cũng có thể dễ dàng nghe được mấy người phía trước đang nói cái gì.
"Phụ mẫu các ngươi cũng gửi thư sao?"
"Các ngươi cũng như vậy sao?"
"Đúng vậy, lúc trước khi những người kia rời đi, ta còn nghĩ có phải là bọn họ ngu hay không. Hôm nay đẹp trời, càng muốn xuống núi, chúng ta đều rất vất vả mới đến được đây, nếu xuống núi hẳn là sẽ không về được, không ngờ bây giờ đã đến lượt mình, cuối cùng là có chuyện gì đây."
"Ai mà không phải? Nương ta viết trong thư, nếu ta không xuống núi sẽ cắt đứt quan hệ với ta, sau này coi như không có đứa nhi tử này, các ngươi nói xem ta không xuống núi được không?"
"Nương ta cũng vậy, nhưng bà ấy viết trong thư nói cuộc sống của nhà ta bây giờ rất tốt, nói sau này cũng có thể sống một cuộc sống tốt, trên núi quá nghèo nàn, không tốt."
"Cuộc sống trên núi còn không tốt sao? Nương ngươi nói giỡn hả?"
"Đó giờ nương ta chưa bao giờ nói giỡn, ai biết được nhà ta phát tài thì sao."
"Ta cũng muốn phát tài, nếu có thể phát tài, sau này không lo cơm ăn áo mặc, ai mà muốn sống cực khổ đâu."
"Phải rồi phải rồi."
Mấy người nói vừa đi xuống núi.
Một đám bọn họ lên núi sớm hơn, ở trên núi cũng đã được ba năm, nhưng bởi vì học lực tầm thường, thỉnh thoảng phải làm việc nhà cho người khác trên núi, cho nên sau khi thư trong nhà đưa tới, mặc dù họ không bằng lòng lắm nhưng vẫn chọn xuống núi.
Đi bộ ước chừng trên dưới nửa giờ, cuối cùng bọn họ cũng đã đi tới chân núi, cách chân núi không xa còn có mấy người đứng.
Họ vội vàng vẫy tay chào những người đối diện: "Cha, nương..."
"Cha, nương..."
Mấy nhà nhanh chóng tụ tập lại.
Mấy người đi theo sau cũng nấp vào nhánh cây khuất, không để bọn họ chú ý tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận