Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 502 -




Dù sao ngày đó thứ mà bọn họ đã nói đến chính là "tạo phản", một khi chuyện đó truyền ra ngoài, bọn họ đều sẽ rất khó giữ được đầu của mình.
Sau khi Thạch Vĩ Minh biến mất, số lần mà Thạch Hùng xuất hiện ở trước mặt bọn họ rõ ràng cũng đã nhiều hơn trước rất nhiều.
Lý Nhị Trụ khom lưng, sau đó đã ôm lấy một đống vũ khí nặng đang được đặt ở trước mặt, rồi đi qua bên kia, đặt từng cái một rất ngăn nắp.
Thạch Hùng đi bộ một vòng, sau đó đã đi tới trước mặt của Lý Nhị Trụ: "Khí lực của ngươi không nhỏ, ngươi tên là gì, vì sao trước đó ta lại chưa từng gặp qua ngươi?"
Lý Nhị Trụ cất kỹ một kiện vũ khí ở trong tay, rồi quay đầu siết chặt tay lại thành quyền, hắn hành lễ: "Thạch đại nhân, tiểu nhân tên gọi là Lý Nhị Trụ, vừa mới tới phủ Lâm Xuân không lâu, lúc trước Văn đại nhân thấy tiểu nhân có khí lực lớn, cố ý điều tiểu nhân đến làm thủ hạ của Thạch đại nhân để làm việc.”
Thạch Hùng đột nhiên có hứng thú, hắn cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới một chút, "Văn đại nhân cố ý phái ngươi tới sao?"
“Vâng, Văn đại nhân là quan tốt.” Trên mặt của Lý Nhị Trụ cũng đã để lộ ra nụ cười vô cùng thành thật.
Thạch Hùng nhìn cánh tay của Lý Nhị Trụ: "Ngươi có thể kéo bao nhiêu cung đá?”
Lý Nhị Trụ ngơ ngác nhìn hắn: "Hả? Cái gì?”
Thạch Hùng nhẫn nại hỏi lại thêm một lần nữa, thấy vẻ mặt của Lý Nhị Trụ vẫn ngơ ngác như cũ, vẫy vẫy tay với hắn, rồi dẫn hắn đến sân bắn tên, từ bên cạnh liền tùy tiện cầm đến một cây cung, đưa cho Lý Nhị Trụ: "Cái này, ngươi hãy kéo thử xem.”
Lý Nhị Trụ nhìn cung tên trong tay của Thạch Hùng, hắn cũng nóng lòng muốn thử, thần sắc ở trên mặt vẫn để lộ ra vẻ thấp thỏm như cũ: "Thạch đại nhân, tiểu nhân chưa từng kéo cung, cái này... Sẽ không kéo hỏng chứ?"
Thạch Hùng bị lời nói của hắn làm cho cười: "Không có việc gì, ngươi cứ tùy tiện kéo, cho dù kéo hỏng cũng không sao.”
Lý Nhị Trụ lúc này mới tiếp nhận cung ở trong tay của Thạch Hùng.
Thực ra hắn cũng chưa đụng qua cung tiễn bao giờ, nhưng nếu nhắm chuẩn xác một chút thì vẫn có thể, dù sao hắn từ nhỏ đến lớn cũng gây ra không ít họa.
Chẳng qua nếu so sánh với cung tiễn, hắn vẫn thích Gia Cát Liên Nỏ hơn.
Sau khi cầm cung, tư thế của Lý Nhị Trụ rõ ràng cũng không đúng, Thạch Hùng nhìn hắn trong chốc lát, cũng tiện tay cầm cung tiễn ở bên kia lên, trước tiên bắn một mũi tên ra ngoài để tiến hành làm mẫu.
Lý Nhị Trụ nhìn động tác của hắn mà học theo, cung trong tay cũng có thể bị hắn kéo thoải mái ra.
Trong khi đang cố gắng bắn tên, Thạch Hùng đã thay cây cung trong tay của mình và cầm lên một cây nặng hơn.
Cứ như vậy cứ qua lại vài lần, cho đến khi động tác kéo cung của Lý Nhị Trụ đã dùng hết sức, Thạch Hùng mới ngừng việc đổi cung, rồi đưa một mũi tên cho hắn, chỉ vào bia ở bên kia: “Ngươi hãy thử bắn qua bên kia xem, thử xem ngươi có thể bắn trúng hồng tâm được hay không.”
Lý Nhị Trụ cũng nghiêng người, nhắm ngay vào hồng tâm, hắn cũng không hề do dự, trực tiếp bắn tên ra.
Chính giữa ngay hồng tâm!
Khi buông cung xuống, trên mặt của Lý Nhị Trụ vẫn lại để lộ ra vẻ mặt thành thật như cũ.
Ánh mắt của Thạch Hùng vẫn luôn đặt ở trên bia, mũi tên ở giữa hồng tâm cũng đã xuyên thấu bia, chỉ để lại một lỗ ở trên bia, hắn nhìn một hồi lâu, mới quay đầu, hơi nheo mắt lại, hắn chậm rãi mở miệng hỏi: "Văn đại nhân có biết năng lực của ngươi hay không?"
Lý Nhị Trụ trong nháy mắt liền cảnh giác, kinh ngạc nhìn hắn, vò đầu rồi cười ngây ngô, "Thạch đại nhân là nói đến chuyện bắn tên hay sao?”
“Ta còn tưởng rằng ngươi trước đó đã từng học qua ở đâu rồi, nhưng ngươi chỉ vừa mới học tiễn, liền có thể bắn chuẩn xác như vậy, thật sự cũng rất tốt rồi." Thạch Hùng bình tĩnh nói.
“Khi còn bé ta bắn chim, thứ đó ta cũng đã biết rồi, lấy đá đánh, bảo quản tốt một chút, thịt chim khi nướng lên cũng rất ngon, thơm ngào ngạt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận