Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 689 -




Chương 689:
Du Ninh nhìn bộ dạng nghiêm túc của Điền Đường, cười nói sang chuyện khác: "Cùng ta đến lớp chuyên xem sao? Bọn họ cũng đã lâu không gặp ngươi, chắc chắn cũng sẽ rất nhớ ngươi.”
“Cũng được, vừa lúc ta cũng đã không gặp bọn họ trong một thời gian rồi.” Điền Đường đứng dậy, sửa sang lại tư liệu trên bàn một chút, rồi cầm tư liệu nên cầm ở trong tay, rồi lại sửa sang lại mặt bàn, lúc này mới đi theo Du Ninh đi ra bên ngoài.
Hiện giờ trấn Thần Linh đã có vài trường học, bởi vì điều chỉnh phòng học, một bộ phận học sinh cũng không thể không di chuyển qua lại ở các trường học, chẳng qua là lớp chuyên vẫn luôn không có động qua.
Hiện tại học sinh lớp chuyên cũng không chỉ có mấy người ban đầu, sau đó trong những học sinh ở trấn Thần Linh, Du Ninh cũng đã một mực chọn lọc học sinh có thiên tư hơn người, để cho bọn họ chuyển tới lớp chuyên để học tập.
Chương trình học của lớp chuyên cũng không phải hoàn toàn đồng bộ, tiến độ học tập nhanh, hoặc là tự học, hoặc là Du Ninh tiến hành dạy học riêng, hơi chậm một chút, có thể đi theo chương trình học, cũng có thể hỏi những học sinh có tiến độ học nhanh.
Du Ninh chủ động nhắc tới lớp chuyên, đương nhiên cũng không chỉ vì để cho Điền Đường đi xem mà thôi, dù sao lúc trước Điền Đường vừa nhắc tới chuyện phối phương, mà những người có thể giúp làm thí nghiệm, trong đó một bộ phận chủ đạo, chủ yếu vẫn sẽ là học sinh của lớp chuyên.
Hai người từ văn phòng đi ra, một đường hướng đến lớp chuyên mà đi đến, cũng đi ngang qua không ít phòng học, hấp dẫn được không ít ánh mắt.
Điền Đường thậm chí còn có thể nghe được có chút đè nén thanh âm hô "Thần sứ đại nhân", bởi vì những học sinh này cũng không dám quấy rầy, Điền Đường cũng không có chào hỏi với bọn họ, nếu thật sự muốn chào hỏi, vẫn là chờ sau đó tìm cơ hội tương đối thích hợp.
Bởi vì ánh mắt chăm chú nhìn nàng quá nhiều, nàng cũng không có chú ý tới trong một phòng học có một khuôn mặt rất quen mắt vẫn luôn đánh giá nàng, cho đến khi bóng dáng của nàng và Du Ninh biến mất ở góc rẽ, mới thu hồi tầm mắt.
"Bạn học vừa rồi đi cùng Du lão sư là ai vậy?" Người này không phải ai khác, chính là tiểu cô nương vừa mới tách khỏi Điền Đường cách đây không lâu.
Nàng không ngờ Điền Đường nói sớm muộn gì cũng gặp lại, lại gặp lại nhanh như vậy.
Nếu không phải Điền Đường đứng bên cạnh của Du Ninh, có lẽ cũng sẽ tiến lên chào hỏi nàng.
Người bị hỏi ở bên cạnh sửng sốt một chút, đột nhiên hoàn hồn, "Ngươi nói người ở bên cạnh Du lão sư sao... Vị... Vị kia?
“Đúng vậy, làm sao vậy?” Tiểu cô nương nghi hoặc quay đầu.
"Ngươi nhỏ giọng một chút, ngươi vậy mà lại không nhận ra nàng sao?" Người ở bên cạnh cũng đã lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng với nghi hoặc, hạ giọng nói, "Ngươi ngàn vạn lần đừng để cho người khác nghe được vấn đề của ngươi, dù sao thì vị kia chính là thần sứ đại nhân."
Tiểu cô nương khiếp sợ lên tiếng: "Thần...?
"Suỵt... Suỵt suỵt..." Người bên cạnh lập tức giơ tay lên, che miệng của nàng, vẻ mặt không đồng ý, "Đều bảo ngươi nhỏ giọng một chút, sao ngươi còn lớn tiếng như vậy?"
Ánh mắt của tiểu cô nương vẫn trừng thật to, cũng biết mình có thể rất lỗ mãng, bắt lấy tay che miệng của người kia rồi vội vàng gật đầu, ý bảo là nàng sẽ không lớn tiếng nói chuyện nữa.
Người bên cạnh thấy nàng như vậy, chậm rãi buông tay xuống.
Tiểu cô nương trước hết hít sâu một hơi, rồi thở đều, một hồi lâu sau mới đè nén thanh âm: "Nàng... Nàng thật sự là thần sứ đại nhân?"
"Cũng không thể là giả, trước đây ta cũng đã gặp qua một lần, chính là nàng, chuẩn không sai, hơn nữa Du lão sư chính là hiệu trưởng của trường học, có thể khiến cho Du lão sư dùng thái độ như vậy để tiếp đãi, chỉ có thể là thần sứ đại nhân." Người bên cạnh nói chắc như đinh đóng cột.
"Nhưng... Nhưng nàng ấy có vẻ bằng tuổi chúng ta, sao có thể chứ?" Tiểu cô nương vẫn còn đang khiếp sợ, lời nói cũng vì sự căng thẳng và khiếp sợ mà trở nên lắp bắp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận