Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1412 -




“Bệ hạ, đó là…”
Tần Dung Dật nhìn về hướng Yến Mãn chỉ, liếc mắt liền thấy toà nhà cao tầng.
Thân phận của bọn họ rất đặc thù, bình thường bọn họ không thể đặt chân lên mảnh đất của thành Thần Linh. Đây là lần đầu tiên bọn họ thực sự đi vào vị trí trung tâm của thành Thần Linh, sau khi nhìn thấy tòa nhà cao kia, ba chữ "Thành Thần Linh" mới thực sự in sâu vào trái tim họ, trở thành ý nghĩa phi phàm, là một danh từ đặc thù.
Xe càng đi gần tới trung tâm thành Thần Linh, sự xuất hiện của lâu đài trên không càng dễ thấy. Bá tánh sinh hoạt trong thành Thần Linh cũng hiện ra hoàn chỉnh trước mặt bọn họ.
“Đây là tòa nhà văn phòng của thành Thần Linh, là nơi thần sứ đại nhân ở. Ngoại trừ thần sứ đại nhân ra, không ai có thể đi vào,” Lý Nhị Trụ bình tĩnh giải thích cho hai người, “Bá tánh trong thành Thần Linh vô cùng sùng kính thần sứ đại nhân, nhưng nàng không giống các đế vương khác, bởi vì thần sứ đại nhân là độc nhất vô nhị.”
Lý Nhị Trụ giới thiệu, chiếc xe cũng cũng đi thẳng một đường tới tòa nhà văn phòng, mãi cho đến khi ở dưới tòa nhà văn phòng mới chậm rãi dừng lại.
Sau khi xuống xe, Lý Nhị Trụ chủ động giúp Tần Dung Dật mở cửa: “Triệu Vương mời ngài.”
Tần Dung Dật gật đầu, đi xuống xe và nhìn cửa lớn của tòa nhà văn phòng trước mắt.
Không lâu sau, trên một khoảng đất trống đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, tiểu cô nương ở nông trang mà hắn nhìn thấy lúc trước từ trong cửa đi ra. So với lúc còn ở nông trang, lúc này có vẻ nàng đã trầm ổn và bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ta biết ngay các ngươi sẽ ngồi xe trở về,” Điền Đường cười rồi tiến lên, đi đến trước mặt Tần Dung Dật, hơi ngửa đầu nhìn hắn, “Đây là lần đầu tiên gặp ngươi trong trường hợp như này, nhất thời cũng không biết xưng hô như thế nào, ta có thể gọi ngươi là ‘tiểu điện hạ’ như mọi người đã gọi trước kia được không?”
Tần Dung Dật giơ tay ôm quyền: “Thần sứ.”
Điền Đường cong môi lên: “Tiểu điện hạ muốn đi gặp Thái Tử không?”
Tần Dung Dật lắc đầu: “Không cần, hắn được ở chỗ này có lẽ sống cũng rất tốt.”
Trong gần hai năm qua, nhiều lần Điền Đường đưa quà đến phủ Gia Tuyền, Tần Nguyên Thanh cũng được nhắc tới nhiều lần trong những lá thư trước kia. Hiển nhiên là ngay từ đầu thường xuyên đề cập đến việc Tần Nguyên Thanh bị nhốt trong lồng sắt, về sau số lần càng ngày càng ít đi, dần dần cái tên Tần Nguyên Thanh dần biến mất trong những bức thư của Điền Đường.
Chẳng qua về sau là do Tần Nguyên Thanh tự mình viết thư để gửi đến tay hắn. Nội dung trong thư đều giống nhau, chỉ nói là gặp được vài thứ thú vị, bảo hắn gửi tiền qua. Ít thì mười mấy hai mươi ngân lượng, nhiều thì hơn 200. Đối với bá tánh bình thường thì số tiền này không ít, nhưng đối người đã từng làm Thái Tử như Tần Nguyên Thanh mà nói, thực sự cũng không nhiều lắm.
Tần Dung Dật cũng không cắt xén chi phí ăn mặc của Tần Nguyên Thanh, trên cơ bản nếu hắn cần ngân lượng, hắn sẽ gọi người gửi qua.
Mà thân làm phụ thân, Tần Nguyên Thanh cũng hồi báo một ít đồ ăn vặt không đáng bao tiền.
Tần Dung Dật cũng giữ lại một ít, còn một số đồ mềm thì gửi cho bà bà.
Từ những chi tiết đơn giản này có thể thấy, cuộc sống của Tần Nguyên Thanh ở thành Thần Linh rất thoải mái, hắn cũng không cần phải vội vã đi thăm.
Điền Đường thấy hắn nói như vậy, cũng biết hắn đã đoán được đại khái, cười rồi dẫn hắn đi vào bên trong tòa nhà văn phòng bên.
Đằng sau, Lý Nhị Trụ đang nói chuyện phiếm cùng Yến Mãn, cho dù không cẩn thận nghe được cũng biết được bọn họ đang nói tới chính là sức chiến đấu.
Điền Đường quay đầu lại: “Lý Nhị Trụ, dẫn Yến Mãn đi dạo khắp nơi đi, có việc tao sẽ kêu người đi tìm ngươi.”
“Được thôi,” Lý Nhị Trụ cười rồi trả lời, khoác vai Yến Mãn đi ra ngoài, vừa đi một bên nói chuyện, “Ta nói cho ngươi biết, sức lực của người khẳng định không thể lớn bằng ta, cho dù họ mắng ngươi nhưng cũng không thể mắng ta. Nếu đánh nhau ở trên chiến trường, tỷ lệ thắng của ta nhất định sẽ cao hơn ngươi.”
Vốn Yến Mãn không muốn đi cùng hắn, nhưng khi nghe được lời cảm thấy rất bất mãn: “Việc trên chiến trường, mọi điều đều có thay đổi trong nháy mắt, chiến lực chỉ là một bộ phận mà thôi. Nếu muốn thắng, còn cần phải đọc thuộc chiến lược binh pháp.”
“Vậy ngươi lại xem thường ta rồi, nhìn ta giống như người không biết chữ sao? Chỉ là binh pháp chiến lược thôi mà, ta cũng biết một vài chiêu,” Lý Nhị Trụ vô cùng đắc ý nói, “Thế nào, có dám so đo không?”
“Ngươi biết chiến lược binh pháp sao? Vậy mà ngươi còn phải dùng những thủ đoạn bẩn thỉu kia sao?” Yến Mãn cảm thấy không biết nói gì, bước theo Lý Nhị Trụ đi càng lúc càng xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận