Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1279 -




Hiện tại nàng chỉ cần một con đường để đi qua là được, cho nên cũng chỉ cần điều chỉnh núi non một chút, một mặt là làm như vậy sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến hệ sinh thái khu vực đó, về phương diện khác cũng sẽ không gây sự chú ý.
Nhưng đối với những người nhìn chằm chằm vào núi mà nói, chỉ cần một biểu hiện rất nhỏ cũng có thể phát hiện ra.
Ví dụ như binh lính ngoài triều đình canh giữ ở thành Ninh Ký lúc này.
Nhưng mà những động tác này rất nhỏ. Cho dù có người chú ý, tận mắt nhìn thấy, nghi vấn quay sang hỏi người bên cạnh, cũng sẽ lấy lý do có lệ là “hoa mắt”, khiến cho chính bọn họ cũng cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm rồi.
Cũng trong thời gian này, con đường từ thành Ninh Ký đi thông qua phủ Lai Phong được xác nhận là đã tu sửa hoàn thành.
Lúc này đây, Điền Đường trực tiếp xây dựng một con đường đất bằng rộng 3 mét, chiều dài con đường này được lối trực tiếp với con đường của phủ Lai Phong.
Đường đất bằng một mét vuông giá là 50 đồng, rộng 3 mét, tức là mỗi lần kéo dài 1 mét sẽ mất 150 đồng tiền. Một con đường dài 10.000 mét sẽ cần 1500 lượng bạc. Cho dù hiện tại nàng tích cóp được không ít tiền, nhưng lúc làm đường cũng sẽ cảm thấy có chút đau lòng.
Cũng may mất số tiền này cũng đáng giá. Rốt cuộc một phủ Lai Phong to như này, đầu tư một số tiền lớn, chờ về sau phủ Lai Phong phát triển thì khẳng định có thể bù lại được tiền.
Bất cứ khi nào đến thời điểm này, nàng đều cảm thấy vô cùng may mắn vì đã sớm phát hành ra loại tiền chỉ thuộc về thành Thần Linh, nếu chính sách tiền tệ của Thần Linh không được phát triển, số tiền trong tay nàng còn phải cần để duy trì lưu thông giao dịch trong thành Thần Linh.
Tuy rằng hiện tại thành Thần Linh có rất nhiều địa phương đã có thể sử dụng thẻ thân phận để quẹt thẻ trả tiền, nhưng cũng không thể thiếu tiền mặt, ví dụ như ở huyện Thanh An, mọi người vẫn là lựa chọn dùng tiền mặt là chính.
Trong những loại tình huống này, nhất định sẽ có một lượng lớn tiền tệ lưu thông trên thị trường, thậm chí tiền trong tay nàng cũng cần để dành ra một phần, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng trên thực tế số tiền trong tay nàng không còn nhiều như trước Cát Nguyên. Số tiền ít ỏi như vậy, làm sao có thể chống đỡ toàn bộ tiền tệ vận chuyển lưu thông của thành Thần Linh, cũng rất khó để lấy số tiền này ra làm đường.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy chính mình làm không thể đúng hơn, tuy rằng lúc ấy nàng phát hành tiền chủ yếu là vì chi trả thù lao cho bộ phận bá tánh. Miễn cho lúc ấy túng quẫn quá nàng phải bỏ tiền trong túi ra, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải hiện tại tiền tệ lưu thông chủ yếu bên trong thành Thần Linh, túi tiền của nàng đã sớm bị đào rỗng.
Lúc nghĩ đến đây, tiếng đập cửa bên ngoài đột nhiên vang lên.
“Mời vào.”
Cửa văn phòng đẩy ra, Bùi Phong Bình và Hạ Kiến Đình trước sau tiến vào, sau khi vào đồng thời chắp tay: “Thần sứ đại nhân, tin tức đã truyền tới, phủ Lai Phong đã quy hàng.”
“Ta biết,” Điền Đường gật đầu, sau khi tri phủ Củng Chính ở phủ Lai Phong đầu hàng ở chỗ nàng cũng đã hiện lên thông báo, nàng ngẩng đầu, “Bùi lão và Hạ tướng quân tới đây để?”
Hai người liếc nhau, đồng thời nói: “Chúng ta muốn tới phủ Lai Phong tước.”
Điền Đường có chút kinh ngạc, Bùi Phong Bình còn dễ hiểu một chút. Hắn tới phủ Lai Phong có thể giúp đỡ nàng xử lý một ít việc ở phủ Lai Phong, nhưng quan trọng là Hạ Kiến Đình, từ lần mở cuộc họp xác nhận biện pháp để đoạt được phủ Thạch Khẩu và phủ Bắc Lư xong, Hạ Kiến Đình không còn tới văn phòng nữa.
Thậm chí lúc đi phủ Thạch Khẩu và phủ Bắc Lư cũng là Lý Nhị Trụ và Vệ Lương Tài đi.
Nhưng hiện tại Hạ Kiến Đình thế mà lại nguyện ý đi cùng Bùi Phong Bình tới phủ Lai Phong, có phải tâm cảnh của hắn đã hoàn toàn đã xảy ra thay đổi?
Lúc suy nghĩ, ánh mắt của Điền Đường thi thoảng lại lướt qua người Hạ Kiến Đình. Tuy rằng chỉ lướt qua, nhưng với sự nhạy bén của Hạ Kiến Đình vẫn có thể dễ dàng nhận được tầm mắt của Điền Đường.
“Qua rất nhiều năm, Vệ gia vẫn luôn ủng hộ triều đình. Chẳng sợ thiên hạ phân chia thế lực, Vệ gia cũng chưa bao giờ thay đổi, đây cũng là điều mà bấy lâu nay ta vẫn luôn kiên trì,” Hạ Kiến Đình chắp tay, nghiêm túc nhìn Điền Đường nói chuyện, “Nhưng đó là chuyện quá khứ. Đã qua nhiều năm như vậy, ta đã vì Vệ gia, vì triều đình làm rất nhiều việc. Bây giờ ta muốn vì bá tánh trong thiên hạ làm chút việc, phủ Lai Phong sẽ là bước đầu tiên nhưng tuyệt đối không phải là bước cuối cùng. Tuy rằng với tình huống của thành Thần Linh bây giờ có lẽ không sợ uy hiếp của người ở Vệ gia, nhưng nếu có thể, ta vẫn mong đóng góp chút công sức ít ỏi, mong thần sứ đại nhân đồng ý.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận