Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1411 -




“Cái gì mà chuyện bé xé ra to.” Lý Nhị Trụ giơ tay lên gõ đầu người đứng ở bên cạnh: “Hai người đối diện kia, một người là hoàng đế hiện tại trong thế lực của Triệu Vương, một người là Đại tướng quân của bọn họ, chỉ hai người bọn họ đã có được thiên quân vạn mã, chúng ta lại đây nghênh đón bọn họ, không mang theo nhiều người một chút mà được sao? Cần phải phô trương hiểu không?’
“Bắt người còn phải phô trương sao?” Binh lính thấp giọng lẩm bẩm.
“Ai nói chúng ta tới bắt người?” Lý Nhị Trụ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đây là chúng ta tới hộ tống bọn họ đi đến thành Thần Linh, hộ tống thì không thể mang theo nhiều người chút sao? Người đến rồi, đi đi đi, phân phó cho người phía sau đi, nhớ rõ lời nói lúc trước, đều phải làm phô trương lên, ngay cả cái người chèo thuyền kia cũng không cho hắn đi, cần phải giữ người lại hết!”
Lý Nhị Trụ ra lệnh một tiếng, Tần Dung Dật cùng Yến Mãn mới đi xuống thuyền không lâu đã bị bao vây xung quanh.
Yến Mãn nhanh chóng rút cây kiếm bên hông ra, chỉ vào đám người vây quanh bọn họ, trầm giọng nói: “Hai nước giao chiến, không chém sứ giả, bệ hạ của chúng ta tự mình đi đến cũng là sứ giả, các ngươi hành động như vậy không sợ bị người trong thiên hạ chê cười sao?”
“Nói đùa, sau này thiên hạ đều là của thành Thần Linh chúng ta, còn sợ bị người trong thiên hạ cười nhạo sao?” Lý Nhị Trụ cười nói: “Yến Đại tướng quân cùng Triệu tiểu điện hạ nếu đã quyết định bước đến thành Thần Linh, cũng nên hiểu rõ mảnh đất thành Thần Linh này, không phải nơi các ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi.”
Yến Mãn nhíu mày, hắn đột nhiên cảm thấy thanh âm của Lý Nhị Trụ có chút quen tai.
Tần Dung Dật bình tĩnh ngước mắt: “Lúc trước lúc ở phủ Lai Phong, là người ở trên tường thành đối diện dùng phép khích tướng cao giọng hò hét.”
“Hóa ra là hắn.” Yến Mãn bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt nhìn Lý Nhị Trụ lại càng bất mãn hơn: “Ngươi sau lại làm người như vậy? Lúc nào cũng thích dùng thủ đoạn cửa sau đó?”
“Chuyện trên chiến trường nào có cái gì là cửa sau hay không cửa sau, dùng tốt không phải là được sao?” Lý Nhị Trụ bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, vẫn cười ha hả như cũ nhìn hai người, cường điều nhìn về Tần Dung Dật: “Triệu tiểu điện hạ, thần sứ đại nhân của chúng ta nói, nàng ở trong trung tâm thành Thần Linh chờ ngươi, không biết Triệu tiểu điện hạ có dũng khí này hay không, đi đến trung tâm thành phố một chuyến?”
Yến Mãn dậm chân, ngăn ở trước mặt Tần Dung Dật: “Ngươi nói đi thì đi sao, đi đến trung tâm thành phố các ngươi làm gì, chúng ta còn có cơ hội quay về sao?”
“Vậy cần phải xem các ngươi có nghe lời hay không.” Trên mặt Lý Nhị Trụ vẫn mang theo ý cười, thậm chí còn nhướng mày: “Không thể nào, đường đường là Triệu tiểu điện hạ cùng Yến Đại tướng quân, chỉ đi gặp một nữ tử yếu đuối cũng không dám sao?”
“Cái gì mà nữ tử yếu đuối? Thần sứ đại nhân nhà các ngươi nếu là nữ tử yếu đuối, dưới bầu trời này còn có người nào không yếu sao?” Yến Mãn càng thêm bất mãn nói: “Thiên hạ đều biết thần sứ của thành Thần Linh là minh quân thiên tài hiếm có từ xưa đến nay, lúc trước nàng còn có thể quang minh chính đại đến trước mặt bệ hạ nhà ta mang cha mẹ nàng đi, quyết đoán như vậy thì yếu chỗ nào?”
“Ha, không ngờ còn có thể từ trong miệng của ngươi nghe được lời khen về thần sứ đại nhân?” Lý Nhị Trụ kinh ngạc nói.
“Hừ, bệ hạ nhà ta đối với thần sứ đại nhân nhà các ngươi còn tán thưởng hơn nhiều, còn bất chấp mạo hiểm tự mình tới gặp, các ngươi lại dùng đạo đãi khách như vậy tiếp đãi chúng ta sao?” Yến Mãn nói, nắm chặt kiếm trong tay.
Tần Dung Dật giơ tay, ấn vay hắn: “Buông kiếm xuống đi.”
Yến Mãn quay đầu lại: “Bệ hạ, cái này…”
“Buông xuống, chẳng qua là bọn họ chỉ đùa với chúng ta một chút thôi.” Tần Dung Dật bình tĩnh nói, nhìn về phía Lý Nhị Trụ: “Chúng ta cần làm thế nào để đi đến thành Thần Linh?”
Lý Nhị Trụ nhướng mày, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tần Dung Dật, bĩu môi: “Ngươi con người này thật không dễ lừa, thần sứ đại nhân nói nếu như Triệu tiểu điện hạ bị lừa, kêu chúng ta trói đi là được, nhưng nếu như Triệu tiểu điện hạ nguyện ý chủ động đi trước liền được đặc biệt ngồi trên ô tô nhỏ đi.”
Nói rồi, Lý Nhị Trụ phất tay, kêu người tránh đường, trên đường sớm đã có một chiếc xe con màu bạc đậu ở sau đám người, sau khi nhường đường, Lý Nhị Trụ giơ tay nói: “Triệu Vương, xin mời.”
Hiện giờ thế lực của Triệu Vương, Tần Dung Dật là hoàng đế, nhưng cũng không được xem là hoàng đế chân chính, cho nên chỉ có thể xưng là “Vương”, Lý Nhị Trụ kêu như vậy là tán thành địa vị “Vương” của Tần Dung Dật.
Tần Dung Dật gật đầu: “Đa tạ.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận