Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 346 -




Ngoài cửa của Thạch gia, có một người phụ nữ vẫn đang ôm một đứa bé ở trong lòng, khi thấy Thạch Viễn trở về, liền vội vàng tiến lên phía trước vài bước.
Hai người họ đều nhìn nhau rồi cười, Thạch Viễn buông tay của hắn ra: "Hôm nay ta lại kiếm được một chút tiền, lát nữa ngươi hãy dùng đi mua một chút thức ăn đi, ta sẽ không mua thức ăn, ta sợ phải tốn nhiều tiền, vì vậy chúng ta hãy dùng tiền này mua một chút thịt băm cho hài từ."
Hắn nói xong, sau đó liền thả những đồng tiền vào bên trong lòng bàn tay của nữ nhân kia như mọi ngày.
Nhưng lần này, người phụ nữ kia lại không nhận tiền của hắn như thường ngày nữa, nàng nhanh chóng bắt lấy cánh tay của hắn: "Thạch Viễn, hình như ta đã nhìn thấy một chuyện vô cùng khó tin, ngươi trước đừng vội lên tiếng, hãy lặng lẽ đi theo ta, đừng để bị người khác phát hiện."
Thạch Viễn không hề biết rõ nguyên do là gì, nhưng vẫn đi theo phía sau của người phụ nữ, còn thuận tay tiếp nhận đứa bé vẫn luôn được người phụ nữ ôm vào trong lòng.
Hai người đi trong chốc lát, cho đến khi xung quanh hoàn toàn không có ai, người phụ nữ kéo Thạch Viễn đi vào một ngõ nhỏ, vừa đi vừa, nói chuyện: "Ngươi còn nhớ bài hát lúc trước mà những đứa trẻ kia đều hát không?"
"Ý của ngươi là bài hát ‘Phương Bắc có thần linh’ hay sao?" Thạch Viễn nhanh chóng nhận ra lời của nữ nhân kia là đang nhắc đến bài hát mà lũ trẻ vẫn thường hay hát. Ngoại trừ bài hát này thì hắn cũng không biết được nguyên nhân là vì sao, trong khoảng thời gian này hắn đã ít nghe thấy bài hát này hơn.
Người phụ nữ kéo cánh tay của Thạch Viễn: "Ta nói với ngươi, bài hát đó đều là sự thật."
"Làm sao có thể?"
Thạch Viễn nở nụ cười, "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Là thật, hơn nữa thần linh đã bắt đầu chiếu cố chúng ta."
Người phụ nữ nói, sau đó liền kéo tay của Thạch Viễn đi về một hướng nào đó.
Thạch Viễn cũng không nghĩ rằng người kia lại vì chuyện này mà mang hắn đến đây, vẻ mặt hắn cũng dần trở nên mất đi sự kiên nhẫn: "Hôm nay ta đã làm việc cả ngày, vừa mệt mỏi, vừa đói, có thể cho ta trở về để ăn một chút có được hay không..."
Lời của hắn cũng chỉ nói được một nửa, rốt cuộc lúc sau cũng không hề nói ra những lời còn lại.
Người phụ nữ vội vàng kéo hắn đi qua, sau đó đã đi tới trước một căn nhà gỗ: "Xin chào, chúng ta tới lĩnh bảng hiệu, chúng ta muốn đi đến trấn Thần Linh."
Cửa nhà gỗ nhanh chóng được mở ra, người bên trong cũng cảnh giác nhìn hai người bọn họ, người nọ thấp giọng than thở: "Sao trong khoảng thời gian này người biết đến trấn Thần Linh lại ngày càng nhiều hơn vậy? Nhưng nhà ngươi đã đến lĩnh bảng hiệu, tất nhiên chúng ta cũng không thể không cho các ngươi lĩnh."
Hắn nói xong, lại nhìn hai người bọn họ ở ngoài cửa: "Các ngươi tổng cộng có mấy người?"
"Bốn người, chúng ta có tổng cộng là bốn người."
Người phụ nữ ngay lập tức nói, "Hai chúng ta và con của chúng ta, còn có cả mẹ chồng của ta, làm phiền ngươi, chúng ta phải lĩnh được bốn tấm bảng này."
"Biết rồi." Giọng nói của đối phương rõ ràng là rất không vui, người nọ đóng cửa lại và bảo bọn họ chờ một lát, sau đó mới đưa cho bọn họ bốn tấm bảng, "Nhớ kỹ, ra khỏi huyện Khê Lâm thì sau đó hãy đi thẳng về hướng bắc, khi gặp được người thì liền những thứ ta vừa đưa cho các ngươi, sau đó giao lại cho bọn hắn, bọn hắn tự nhiên sẽ dẫn các ngươi đi đến trấn Thần Linh, trấn Thần Linh có sự che chở của Thần Nữ thì các ngươi mới có thể ở, những người bình thường sẽ không được sở hữu tấm bảng này. Vì vậy nếu các ngươi từ bỏ cơ hội này, thì lần sau các ngươi sẽ không bao giờ đến được nơi đó nữa. Các ngươi hiểu hay chưa?”
"Vâng, vâng, đa tạ đại nhân, chúng ta nhất định sẽ đi đến đó."
Nữ nhân tiếp nhận tấm bảng trong tay, sau đó liền mang theo Thạch Viễn rời đi.
Trong nháy mắt liền bước ra khỏi kết giới màu lam, nhà gỗ xinh đẹp ở phía sau trong nháy mắt cũng đã biến mất, thay vào đó là một căn nhà gỗ vô cùng cũ nát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận