Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 117 -




Điền Đường nhắm mắt, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự tò mò của Bạch Phục Linh.
Nàng cũng muốn giấu diếm, nhưng vừa nghĩ tới sự thông minh của phụ tử Bạch gia, chuyện giấu diếm sớm muộn gì cũng sẽ để lộ ra manh mối, thay vì bị bọn họ nắm được "nhược điểm" của nàng, còn không bằng chủ động để lộ, dù sao có thần nữ ở đây, sự tồn tại như thôn Điền gia đều có thể hiểu được, nàng chỉ tạm thời được thần nữ giao cho thần lực mà thôi, thật sự không có gì quá là ghê gớm. Bằng cách này, nàng có thể tránh đi một mối nghi ngờ.
Tốc độ xe ngựa so với tốc độ đi bộ nhanh hơn không ít, Bạch Phục Linh đã dùng hết mọi cách để tìm kiếm Tam Thất trên người của Điền Đường, nhưng vẫn không có cách nào tìm ra được, càng về sau hắn cũng không tiếp tục nữa, thay vào đó là bắt đầu quan sát tình hình bên ngoài xe ngựa.
Khi họ sắp đến thị trấn, Bạch Phục Linh đột nhiên kêu dừng xe ngựa. "Dừng xe, mau dừng xe!"
Hét xong, Bạch Phục Linh nhanh chóng vén rèm trước xe ngựa, sau đó vội vã xuống xe.
Điền Đường liền vén rèm lên, đợi đến khi thấy rõ tình cảnh cách đó không xa, nàng liền đứng yên tại chỗ.
"Đi tìm hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra."
Phu xe vội vàng chạy đi hỏi thăm.
Không lâu sau, phu xe trở về, hốc mắt đều đỏ: "Lại là đạo tặc ngàn đao giết người, lần này thổ phỉ cướp đã đến trấn!!!"
Điền Đường nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Trước đó xảy ra chuyện không phải đám thổ phỉ kia đã bị tiêu diệt rồi hay sao?"
"Những binh lính kia vô dụng, thổ phỉ không dám chọc bọn họ, bọn họ cũng không dám chọc thổ phỉ."
Bạch Phục Linh cũng hạ giọng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
[Phát động nhiệm vụ (tiêu diệt thổ phỉ), độ khó nhiệm vụ: khó khăn, thời gian nhiệm vụ: Một tháng, có tiếp nhận hay không?]
Điền Đường cúi đầu.
Chính bởi vì những tên thổ phỉ đó, mà cha và nương của nàng vẫn chưa rõ sống chết.
[Có, tiếp nhận]
"Ta… Ta đi hỏi thăm tình hình?"
"Hay là để ta đi, dù sao ta vẫn còn nhỏ, bọn họ sẽ không cảnh giác."
Điền Đường nhảy ra khỏi xe ngựa, "Hy vọng tình hình trong trấn không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ."
Trấn Phong Thu ban đầu không quá phồn hoa, nhưng tổng thể vẫn đủ thấy được tình hình ổn định, trong khi trấn Phong Thu hiện tại, mọi người dường như hoàn toàn mất đi ý muốn để sống sót.
Ở bên ngoài trấn Phong Thu, thậm chí còn có thể nhìn thấy những vết máu vẫn còn khá mới.
Điền Đường không muốn tưởng tượng những chuyện đã xảy ra trên trấn, giống như lúc trước thổ phỉ đã từng tập kích những thôn trang nghèo khổ, nàng không muốn xác nhận tung tích của những người mất tích kia.
Tuy rằng xuyên không về cổ đại, đi vào một thế không ổn định và loạn lạc có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, nhưng dù sao Điền Đường vẫn là người đến từ thế giới hiện đại, nàng đã sớm quen với một cuộc sống yên bình và vui vẻ, nhưng khi phải đối mặt với thời kỳ loạn lạc hiện tại, chính nàng cũng không dám đối mặt với hiện thực.
Nhưng cục diện bây giờ khiến nàng chẳng thể trốn tránh được.
Trấn Phong Thu vừa mới bị thổ phỉ tập kích, các thôn dân trên trấn giống như chim sợ cành cong, cho dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ, cũng có thể khiến cho bọn họ theo bản năng co rúm người lại. Lúc Điền Đường tiến đến gần chỗ họ, có không ít người theo bản năng đã quay sang nhìn nàng, nhưng nhận ra nàng cũng chỉ là một hài tử mà thôi, sau đó mới cảm thấy yên lòng, bọn họ lại rơi vào trạng thái chán nản, nơm nớp lo sợ như cũ.
Trạng thái như vậy, Điền Đường không phải là chưa từng trải qua, lúc ban đầu thôn Điền gia gặp những chuyện không may, tất cả mọi người dường như đều trở thành một cái xác vô hồn, họ không biết mình nên đi về nơi nào, cũng không biết nên làm gì, kể cả Điền Đường cũng vậy.
Nếu như không phải lúc đó trò chơi thăng cấp, kích hoạt chế độ 2.0, có lẽ nàng cũng sẽ trở thành bộ dạng giống như họ. Trò chơi cập nhật, bất kể là đối với nàng hay là đối với thôn dân thôn Điền gia, đều cố gắng dùng hết sức lực để chống đỡ, cũng chính bởi vì như vậy, bọn họ mới có thể vượt qua đoạn thời điểm khó khăn nhất lúc ban đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận