Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 461 -




Điều hắn để ý cũng không phải ai đi làm chuyện này, mà là để ý chuyện này sẽ mang đến hy vọng cho bá tánh, nên hắn muốn tự mình đi, cũng là muốn tư tay cho bá tánh hy vọng.
Nhưng muốn chân chính làm tốt chuyện này, vẫn nên lựa chọn người thích hợp hơn, chỉ có như vậy, mới có thể vì càng nhiều bá tánh mà mang đến hy vọng.
Sau khi nói xong lời đó, Từ Triết đứng dậy, khom người về phía Lâm Thành Phúc: “Đa tạ.”
Lâm Thành Phúc vội vàng đứng dậy đáp lễ: “Từ sư gia cũng có tâm.”
Cuộc tranh chấp của hai người cứ như vậy mà hạ màn, Đại Niên bên kia thấy bọn họ như vậy, giơ tay vỗ vỗ bả vai Lỗ Anh: “Hiện tại là ta không bằng ngươi, nhưng ngươi đi ra ngoài, ta sẽ có nhiều thời gian học tập hơn so với người, đến lúc đó ta nhất định sẽ học tốt hơn ngươi.”
“Vậy cũng không nhất định,” Lỗ Anh cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi cũng đừng quên, Lâm đại nhân cùng đi ra ngoài với chúng ta đấy, với học thức của Lâm đại nhân, dạy ta học tập là việc dư dả, hơn nữa càng về sau nội dung học tập sẽ càng khó, ngươi muốn vượt qua ta một đoạn, cũng không có đơn giản như vậy.”
Đại Niên nắm bàn tay lại, giơ lên đánh về phía trên người Lỗ Anh: “Chiếm lời còn khoe mẽ!”
Lỗ Anh giơ tay chặn lại, đột nhiên nói đến chuyện trước kia: “Ngươi còn nhớ rõ tình huống lúc trước chúng ta áp giải tù binh không? Khi đó chúng ta còn đang nói chuyện, phong thuỷ thay chuyển luân phiên, không chừng một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành tù binh của người khác.”
Đại Niên tất nhiên cũng là nhớ rõ, hắn nhớ rõ nhất cũng rõ ràng nhất chính là ngay lúc đó hắn kỳ thật cũng không có bao nhiêu dục vọng sinh tồn.
Hắn cùng Lỗ Anh không giống nhau, hắn không cha không mẹ, chỉ là lẻ loi một mình, lưu tại trên thế giới này cũng chỉ là tồn tại mà thôi, không còn gì khác, cho nên lúc trước khi Lỗ Anh lần lượt đưa ra đề xuất để cho các tù binh nghỉ ngơi hắn cũng không có phản đối.
Khi đó hắn cũng không có chút ý nghĩ gì, chỉ nghĩ đến khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này, cứ như vậy mà chờ cái chết tự nhiên đến.
Hiện tại hắn đã không nhớ rõ lắm về suy nghĩ ngay lúc đó, chỉ là hắn biết rõ khi đó hắn hẳn cũng giống như những tên tù binh đó, không có bất luận sự chờ mong gì với tương lai xa vời, ở trong mắt hắn, tương lai của hắn cùng với tình huống ngay lúc đó cũng không có bất luận sự khác nhau nào.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều khác xưa.
Trấn Thần Linh xuất hiện, mang đến sự ảnh hưởng rất lớn cho nhân sinh của hắn, hắn còn sống, hơn nữa sống rất có hy vọng.
Cho nên hắn muốn tranh đoạt cơ hội này với Lỗ Anh, hắn biết rõ tư vị của việc mất đi hy vọng là như thế nào, hắn muốn mang đến hy vọng cho bá tánh trong thiên hạ, hy vọng bọn họ có thể nỗ lực chống đỡ, thẳng đến khi trấn Thần Linh mở rộng cũng như đủ lớn mạnh, có thể cất chứa càng nhiều bá tánh, để cho càng nhiều bá tánh đều có thể trải qua cuộc sống sinh hoạt tràn đầy hy vọng.
"Cố gắng làm thật tốt," Đại Niên vỗ vỗ bả vai của Lỗ Anh: “Ngươi cũng ngàn vạn lần đừng để cho mình xảy ra chuyện.”
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt Lâm đại nhân, cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Lỗ Anh cười gật đầu.
Sau khi quyết định xong nhóm người đi ra ngoài, Lâm Thành Phúc, Lỗ Anh cùng với đội viên của vệ đội được chọn đi theo đều sẽ đi thu thập đồ vật, cơ hồ ở thời điểm mỗi người tự thu thập đồ vật của mình, trên mặt đều mang theo sự kích động cùng tươi cười.
Bên phòng họp này, Từ Triết gọi người đưa Triệu Đồ về phòng nghỉ ngơi.
Thời điểm sắp đưa hắn vào trong nhà, Từ Triết buồn bã nói: “Đại nhân, đáng tiếc thân thể ngươi bị trọng thương, không chỉ không có cách nào cùng đi theo truyền bá thần dụ, hơn nữa đến việc đi đến huyện Dương Nam cũng đều không đi được.”
Triệu Đồ:…
“Đại nhân, ta chính là sư gia của ngươi, chút tâm tư này của ngươi làm sao ta có thể không đoán được chứ.” Từ Triết cười nói, “Nhưng mà đại nhân này, cho dù ta không có cách nào đi làm nhiệm vụ thần dụ, cũng còn có chuyện của huyện Dương Nam chờ ta đi làm, đại nhân cứ ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, trước khi thương tích hoàn toàn bình phục, ngàn vạn lần không thể xuống đất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận