Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1145 -




Chương 1145:
“Ta lại không có người nhà, trở về cũng là mừng năm mới một mình còn không bằng ở lại chỗ này với ngươi. "Lý Nhị Trụ cười hắc hắc.
"Ta thấy ngươi tới quấy rối thì đúng hơn," Lâm Thành Phúc tức giận nói, "Nói là tới bồi ta, kết quả chính là ăn chực uống chực, nào có người nào bồi người như vậy?"
"Ta đây là khách, khách ngồi không phải là chuyện đương nhiên sao?" Da mặt Lý Nhị Trụ cực kỳ dày, cho dù Lâm Thành Phúc nói như vậy, hắn cũng vẫn có thể cười đáp lời, hơn nữa trên mặt không có một tia ngượng ngùng.
Lâm Thành Phúc đặt đĩa thức ăn lên bàn: "Lần sau ngươi lại đến, nhất định sẽ đuổi ngươi ra ngoài trước, đã sớm biết ngươi không có ý tốt.”
Lý Nhị Trụ xua tay: "Không sao không sao, chuyện lần sau nói sau.”
Nói xong, hắn đã không chút khách khí động đũa.
Lâm Thành Phúc nhìn hắn, quay đầu đi lấy đồ uống.
“Không uống rượu sao?”
“Ngươi đừng quên chúng ta đang ở đâu." Lâm Thành Phúc trả lời một câu.
Lý Nhị Trụ thở dài một tiếng: "Được rồi, sang năm vẫn nên trở về thành Thần Linh đón năm mới, ít nhất ở thành Thần Linh thì không cần lo lắng mà uống rượu."”
Lâm Thành Phúc đều rót nước trái cây cho mình và Lý Nhị Trụ.
“Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới!”
Trong thành Thần Linh.
“Tiểu muội, lại là một năm trôi qua, năm mới vui vẻ!”
"Một năm mới tới, chúng ta nhất định có thể càng ngày càng tốt, càng ngày càng vui vẻ, thành Thần Linh càng ngày càng tốt!"
"Năm mới, ta muốn trồng thêm lương thực!"
“Phải cố gắng, phải tiếp tục học tập!”
Điền Đường quay đầu lại, nhìn các tỷ tỷ mỉm cười: "Ừ, nguyện vọng của mọi người đều sẽ trở thành sự thật, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới!”

“Thảo dân bái kiến Vương gia.”
“Tốt.” Hạ Tùng Dương đứng dậy, đi tới trước mặt mọi người, “Các ngươi đều là nhân tài bổn vương tỉ mỉ chọn lựa, về sau công việc trong triều, còn muốn chư vị cùng nhau tương trợ, bổn vương hy vọng chư vị có thể nghĩ ra biện pháp cứu Thái Thượng Hoàng trở về.”
Sau một cuộc thi lại một cuộc thi, mười người được chọn ra, đến phủ Nhiếp Chính Vương làm phụ tá.
Nhưng những người đang ngồi đều biết, bọn họ đến phủ Nhiếp Chính Vương nói là làm phụ tá, kỳ thật không khác gì so với quan viên triều đình, dù sao hiện tại người chân chính có thể đưa ra quyết sách trong phủ Quảng Cừ chính là Hạ Tùng Dương.”
Sau khi Hạ Tùng Dương nói rõ yêu cầu, mọi người nhao nhao khom người: “Vâng.”
Hạ Tùng Dương mỉm cười, lại đến gần một chút, hỏi tên mọi người.
“Thảo dân Dương Thái Hoa.”
“Thảo dân Khâu Bác Hậu.”

“Thảo dân Lâm Thành Phúc.”
Lâm Thành Phúc nói xong, cùng mọi người ngẩng đầu lên để cho Hạ Tùng Dương nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu, đứng ở trong mười người không dễ thấy chút nào.
Kế hoạch chọn người của Hạ Tùng Dương đã bắt đầu từ khi Nhân Vương bị bắt, trong chuyện này hắn đã làm rất nhiều chuyện ở phủ Quảng Cừ, đầu tiên là khống chế tiểu hoàng đế mới đăng cơ, củng cố thân phận Nhiếp Chính Vương của mình, sau đó phái người tìm kiếm nhân sĩ khả nghi trong phủ Quảng Cừ, trong chuyện này, tất cả tầm mắt tìm người đều rơi vào trên người hội võ.
Mà Lâm Thành Phúc cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này triệt để giải quyết vấn đề thân phận của mình, có thành Thần Linh ở phía sau làm hậu thuẫn, lại có sự hỗ trợ của tri phủ của phủ Tân Hà và huyện lệnh của huyện Du Thủy, hắn muốn tạo ra một thân phận hoàn toàn không khiến cho người khác hoài nghi cũng không khó.
Thậm chí nguồn gốc thân phận này của hắn cũng được an trí thỏa đáng, cho dù Hạ Tùng Dương phái người đi tra, cũng chỉ có thể tra được tin tức bọn họ bày ra, để Hạ Tùng Dương tra được.
Đứng ở trong mười người, thân phận của Lâm Thành Phúc cũng là một trong những người bình thường nhất, thậm chí trình độ thông minh của hắn cũng chỉ ở mức trung bình, vừa không có vẻ nổi bật, cũng sẽ không bị đào thải.
Vị trí của hắn, ý kiến đưa ra cũng không hoàn toàn được tiếp nhận, cũng không dễ dàng bị hoài nghi.
Sau khi gặp Hạ Tùng Dương, mười người cũng không được an bài làm quá nhiều chuyện, mà được đưa đến một gian phòng rõ ràng được cố ý dọn ra, lại cầm từng chồng sách đặt ở trước mặt bọn họ, bảo bọn họ sao chép.
Ngồi bên cạnh Lâm Thành Phúc là Dương Thái Hoa và Khâu Bác Hậu.
Sau khi ba người lần lượt ngồi xuống, Khâu Bác Hậu mở tờ giấy trắng nõn ra trước, xách tay áo bắt đầu mài mực, một lòng một dạ nhào vào chuyện sao chép sách vở, hoàn toàn không để ý bên cạnh xảy ra chuyện gì, chỉ chờ mài mực xong, là có thể cầm bút sao chép.
Mà Dương Thái Hoa bên kia cũng không sốt ruột, sau khi ngồi xuống việc đầu tiên hắn làm là nhìn quanh bốn phía, lại cúi đầu đánh giá giấy bút mực nước trước mặt, sau khi xem qua đại khái, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Lâm Thành Phúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận