Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1296 -




Theo lý thuyết thân thể của hắn hiện giờ như thế, hơn nữa thiên hạ xuất hiện dị thường, chắc chắn sẽ có người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng từ thời điểm hoàng đế còn khỏe mạnh hắn đã giam giữ toàn bộ người trong hoàng thất, lại giáng một đòn mạnh mẽ vào thế lực trong tay bọn họ, những người đó bị đánh một kích không kịp trở tay đã bị giam hết trong phủ.
Bây giờ tuy đã biết một số tình huống của hoàng đế nhưng bọn họ vẫn còn ở trong phủ, việc có thể làm thật sự rất ít, chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng đế ngày ngày lăn qua lăn lại.
Đến cả việc mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, trước có hai tên quỷ xui xẻo đột nhiên bị theo dõi sau đó nhanh chóng bị giết một cách dứt khoát, những người còn lại cũng không dám tùy tiện động tay.
Hoàng đế không thể đổi, những đại thần này cũng chỉ có thể luôn đối mặt với vị hoàng đế vì bệnh tật mà tính khí càng thêm thất thường, sau đó nghĩ đủ mọi cách tìm con đường trung lập, mặc kệ biện pháp mà bọn họ nghĩ ra có hữu dụng hay không, chỉ cần có thể bảo vệ mạng sống chính mình.
“Nếu như lão sư vẫn còn ở đây thì tốt biết mấy.” Một người trong đó đột nhiên nói.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, không còn ai phát ra âm thanh.
Người vừa nói chuyện nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta chỉ là đột nhiên cảm giác, lão sư… đại khái là không muốn gặp lại chúng ta.”
“Lúc trước ta đã đi tìm lão sư rồi nhưng người đi nhà trống, không biết lão sư đã đi nơi nào.” Một người khác im lặng một lúc, không nhịn được mà nói.
Bầu không khí lại trở nên yên lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, có người nói: “Lão sư cũng lớn tuổi rồi, sợ là…”
“Không nói nữa, hiện giờ tình huống trong kinh phức tạp như vậy, hắn nhất định phải có được thành Thần Linh, nhưng thực lực của thành Thần Linh mạnh mẽ, lại vượt xa ngoài dự liệu của chúng ta, ngược lại bây giờ người của thành Thần Linh và Triệu Vương đều như hổ rình mồi với kinh thành, muốn thoát khỏi áp lực từ cả hai bên chỉ e dù có lão sư ở đó cũng đành bất lực.” Lại có một người nó, trực tiếp phủ nhận vẫn đề mấy người phía trước vừa đưa ra.
Chủ đề lại quay vòng về ban đầu, cũng vẫn là câu hỏi đó.
“Tiếp theo đây chúng ta nên làm thế nào? Nếu như lần sau hắn ta lại hỏi lại thì chúng ta nên trả lời thế nào đây?”
“Không bằng… Thử nghị hòa đi?”
“Không phải nói biện pháp này không ổn sao?”
“Tình thế hiện nay cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà cứu chữa, đối với hắn, chúng ta chỉ nói kinh thành cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu nghị hòa có thể mang đến cơ hội hồi phục cho kinh thành thì trả giá một chút cũng là hợp lý, nếu như thành Thần Linh đồng ý, sau khi chúng ta hồi phục lại có thể lợi dụng khi thành Thần Linh chưa kịp chuẩn bị mà tấn công vào, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Biện pháp này cũng được, hiện giờ hắn đang bệnh nặng, nếu như không nghị hòa, bất cứ lúc nào kinh thành cũng có thể xảy ra chuyện, nếu như có thể nghị hòa thì tốt biết mấy, thuận tiện hắn cũng có thể dưỡng thương cho tốt, sau khi khỏi bệnh lại một lần nữa bắt đầu tấn công thành Thần Linh.”
“Cứ quyết thế đi!”
Trước mắt chỉ có hai con đường, một đường chết và đường sống, nếu như không nghị hòa, không đầu hàng bọn chúng thì chỉ còn đường chết, nhưng chỉ cần bọn họ nghĩ cách đi thuyết phục nghị hòa thì kinh thành còn có thể giữ được, bọn họ cũng có khả năng vẫn còn đường sống.
Tới cuối hội nghị, có người nhỏ giọng nói: “Phải cố gắng đi tìm lão sư, cũng coi như là một đoạn tình thầy trò, nếu như có thể, có lẽ có khả năng làm chút gì đó cho lão sư, cũng coi như đền bù cho những chuyện sai trái chúng ta làm trước đây.”
“Ngươi muốn tìm thì tự mình đi tìm đi, hiện giờ thiên hạ loạn như vậy, lão sư rời khỏi kinh thành cũng chẳng biết đã đi nơi nào, biển người mênh mông, muốn tìm một ông lão cũng chẳng hề dễ dàng.”
“Không thử thì làm sao biết được?”
“Vậy nên ta mới không bảo ngươi đi.”
“Đi thôi, ai về nhà nấy, sau này đây vẫn là nơi chúng ta mở hội nghị, vẫn là câu nói kia, không được để bất luận kẻ nào biết đến nơi này, nếu không ai cũng không chiếm được chuyện tốt đâu.”
Mọi người lần lượt rời đi từ cửa sau hoặc cửa hông, ngồi lên chiếc xe ngựa không lộ rõ đã chờ ở bên ngoài từ sáng sớm, lặng lẽ rời đi.
Trong sân chỉ còn lại hai người sau cùng, trong đó có một người chính là người lúc nãy nói muốn đi tìm “lão sư”.
“Thật ra bọn họ nói cũng không sai, biển người mênh mông, muốn tìm được lão sư cũng chẳng dễ dàng.”
“Ta có thể không rõ sao?” người nói lắc đầu, “Nhưng trong lòng ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn, chúng ta không chỉ làm trái với kỳ vọng của lão sư mà còn vượt qua điểm mấu chốt làm người, bây giờ chuyện cũng đã rồi, ta chỉ mong sao có thể tìm được lão sư, dù chỉ là cùng người uống một chén trà cũng tốt.”
“Thế sự khó lường.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận