Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 618 -




“Như nhau như nhau, ta nghĩ hàng vạn bá tánh chắc chắn cũng nhớ rõ tên của Văn đại nhân.” Thạch Hùng ôm quyền.
Từ khi Văn Bình lấy chuyện phủ Lâm Xuân thất thủ, lấy hàng vạn bá tánh ra uy hiếp thì Thạch Hùng đối với hắn rất bất mãn, cho dù biết được bá tánh phủ Lâm Xuân đi đến huyện Dương Nam cũng không có việc gì, cũng không ảnh hưởng gì đến cách nhìn của hắn với Văn Bình.
Văn Bình lựa chọn cách nghênh ngang như vậy, thứ nhất huyện Dương Nam vốn không có giá trị quá lớn, thứ hai vị trí huyện Dương Nam thực ra bị kẹp giữa ở phủ Lâm Xuân với triều đình.
Bá tánh lũ lượt kéo đến, người của Nhân Vương ở huyện Dương Nam hoặc là lựa chọn lặng lẽ rời đi, hoặc là lựa chọn đại khai sát giới, nếu không nữa thì lấy tính mạng của Tề Duệ Đạt ra uy hiếp để đàm phán, nhưng cho dù như thế nào chắc chắn thân phận của bọn họ sẽ bại lộ.
Hiện giờ Tề Duệ Đạt đang ở trong tay đối phương, theo lý thuyết thì Văn Bình muốn giữ mạng cho Tề Duệ Đạt, vốn không nên làm như vậy, nhưng hắn rất rõ nếu làm như vậy thì Tề Duệ Đạt có lẽ còn một con đường sống, nhưng nếu không làm thì không thể nghi ngờ, Tề Duệ Đạt chắc phải chết.
Điều hắn muốn là khiến đối phương chủ động tìm hắn đàm phán.
Vị trí của huyện Dương Nam, chú định nếu người của huyện Dương Nam là người của Nhân Vương, binh lính tiếp viện của Nhân Vương rất khó xuất hiện.
Sau khi Văn Bình và Thạch Hùng nói chuyện xong, cả hai người càng không hiểu thêm về đối phương.
Nhưng Văn Bình cũng cam chịu cách làm của Thạch Hùng.
Đồng thời hắn lập tức phái người theo dõi động thái của huyện Dương Nam.
Văn Bình làm tri phủ của phủ Lâm Xuân, không ít thuộc hạ thân tín ở đó, ngoại trừ Mã Thái ra, còn có mấy thuộc hạ trung thành, hắn phái những người này đến theo dõi, một khi phát hiện huyện Dương Nam có bất thường, hoặc là phát hiện Tề Duệ Đạt di chuyển, cũng có thể lập tức xử lý.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, dưới sự lơ là có chủ ý của Văn Bình và Thạch Hùng, tin tức về Nhân Vương có thể sẽ đánh tới phủ Lâm Xuân lập tức truyền ra ngoài, khiến trong lòng bá tánh trong thành hoảng sợ, cũng có vài người lặng lẽ thu thập hành lý, dìu già dắt trẻ đi đến huyện Dương Nam.
Sau vài ngày mọi chuyện lên men, bá tánh phủ Lâm Xuân thấy quan phủ vẫn luôn không lên tiếng thì càng thêm hoảng sợ, đột nhiên một ngày nào đó cảm xúc đạt tới đỉnh muốn rời khỏi phủ Lâm Xuân, giống như chạy nạn, tất cả mọi người thu thập đồ đạc, kéo xe đi thẳng một đường đi đến huyện Dương Nam.
Trong đó cũng không ít người đục nước béo cò, nhưng bọn họ còn chưa động thủ thì đã bị lặng lẽ bắt đi, không lưu lại một dấu vết.
Những người đi đến huyện Dương Nam, không có một ai trở về.
Mắt thấy thời cơ đã gần tới, Văn Bình lập tức triệu tập người của mình, dẫn theo một lượng lớn người hướng đến huyện Dương Nam.
Có bá tánh yểm hộ, chẳng sợ đối phương ẩn giấu nhiều người ở huyện Dương Nam, bọn họ cũng có thể chiếm thế thượng phong.
“Đại nhân.” Mã Thái cưỡi ngựa dừng lại chỗ Văn Bình.
“Bản quan cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Văn Bình quay đầu nhìn hắn: “Nếu như ngươi do dự mà không quyết đoán, bản quan không dung thứ ngươi chỗ này.”
Mã Thái than nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu: “Vâng, đại nhân, thuộc hạ đã biết sai.”
“Đi thôi.” Văn Bình nắm dây cương, quay đầu đi ra cửa thành phủ Lâm Xuân.
Sau khi đi ra cửa thành sau không bao lâu, bọn họ đã đi trên con đường rộng lớn.
Văn Bình cau mày nhìn quanh bốn phía.
“Đại nhân, lúc trước huyện Dương Nam đã sửa chữa đường.” Mã Thái hiểu hắn nghi hoặc, lập tức giải thích.
Văn Bình khinh thường bĩu môi: “Đường như vậy, có sửa chữa thì có tác dụng gì? Chỉ là một con đường mà thôi, bọn họ cũng thật sự nguyện ý bỏ ra nhiều tiền, đi thôi!!!”
Mã Thái nhanh chóng đuổi theo Văn Bình.
Hai người đều không phát hiện, bọn họ vừa bước lên con đường này, cách đó không xa đã có người lộ ra nụ cười.

“Nương, ta sợ.”
“Đừng sợ, đừng sợ, chỉ cần chúng ta chạy xa thì sẽ không xảy ra chuyện, cùng lắm thì chúng ta đến Kinh thành.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận