Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 616 -




“Thần sứ đại nhân, là thuộc hạ làm việc bất cẩn.”
“Không việc gì.” Điền Đường lắc đầu, “Ngươi có thể bắt chước được nét chữ của Tề Duệ Đạt trong thời gian dài mà không có bị phát hiện, đã làm rất tốt rồi, hiện giờ bị hắn phát hiện, cũng không ảnh hưởng gì lớn đối với chúng ta.”
“Nếu thuộc hạ cẩn thận một chút thì có lẽ sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy” Từ Triết thở dài, trong lòng hơi tự trách, “Hiện giờ cũng sẽ không phát sinh ngoài ý muốn.”
Điền Đường lắc đầu: “Ngay từ đầu chúng ta cũng không có ý định giấu giếm chuyện quá lâu, không phải sao?”
Sau khi Thạch Hùng nhận nhiệm vụ từ chỗ của Văn Bình, thì có thể tìm người đi kiểm tra, rất nhanh đã biết được vấn đề xuất hiện ở bức thư của Tề Duệ Đạt.
Lúc trước, sau khi Tề Duệ Đạt bị bắt, Từ Triết bắt chước nét chữ của hắn để viết một bức thư cho Văn Bình, từ chữ viết mà nói xác thật nhìn rất ổn, cho thấy nét chữ bắt chước của Từ Triết thật sự rất giống, nhưng hắn lại xem nhẹ việc nét chữ được viết ở mỗi hoàn cảnh khác nhau thì cũng sẽ không giống hoàn toàn được, nét chữ có thể cũng sẽ hơi khác biệt.
Nếu do Tề Duệ Đạt tự tay viết, chắc chắn sẽ không để ý quá mức vào nét chữ, chỉ dựa theo thói quen của hắn mà viết.
Mà bản thân Từ Triết cố tình lại bắt chước giống hệt nét chữ của hắn, sợ bị lộ dấu vết, không dám tự mình phát huy, nét chữ trong bức gần như giống đến một trăm phần trăm.
Trong bức thư nhìn thoáng qua sẽ không phát hiện vấn đề, nhưng một lần nữa mang tất cả các bức ngày xưa Từ Triết viết so sánh với nhau thì rất dễ dàng phát hiện ra nhiều chỗ giống nhau.
Khi Thạch Hùng đưa tin, phản ứng đầu tiên của Từ Triết đó là tự trách, trách bản thân hắn lại không cẩn thận.
Trong phòng họp, ngoại trừ Từ Triết ra, Lâm Thành Phúc và Lỗ Anh vừa trở về cũng đang ngồi, trừ bỏ bọn họ, bởi vì chuyện của phủ Lâm Xuân, hầu hết toàn bộ nhân viên quản lý trấn Thần Linh đều có mặt.
Sau khi Từ Triết liên tục tự trách, Lâm Thành Phúc mở miệng: “Việc này Từ sư gia đã làm rất tốt, nếu đổi lại là ta, cũng không thể ngờ điều này, nhưng hiện giờ quan trọng nhất vẫn là bá tánh của phủ Lâm Xuân.”
Lâm Thành Phúc vừa dứt lời, Triệu Đồ bên cạnh cau mày: “Ta không ngờ tới lần này Văn Bình lại mất trí như vậy.”
“Có lẽ hắn làm như vậy là vì Tề Duệ Đạt.” Lâu Đồng Nghĩa cũng mở miệng, “Mấy năm nay, Tề Duệ Đạt vẫn luôn đóng quân ở huyện Dương Nam, cũng không phải chỉ có một lần nghe nói Văn Bình rất quan tâm hắn, khi hắn biết Tề Duệ Đạt xảy ra chuyện, đột nhiên nổi điên hình như cũng có lý.”
“Dù thế nào đi nữa, hiện giờ chúng ta phải bảo đảm an toàn cho bá tánh của phủ Lâm Xuân.” Mai Kỳ nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Điền Đường.
“Đúng vậy, hiện giờ quan trọng nhất là an toàn của bá tánh phủ Lâm Xuân,” Điền Đường ngẩng đầu nhìn mọi người, “Đột nhiên Văn Bình nổi điên như vậy, bá tánh phủ Lâm Xuân phủ chắc chắn sẽ có phản ứng, đến lúc đó nếu loạn lên, xảy ra chuyện trước cũng là bọn họ, cho dù như thế nào, phải đảm bảo bá tánh phủ Lâm Xuân phủ có thể bình yên đến huyện Dương Nam, phải cho bọn họ biết tới huyện Dương Nam không phải đường chết mà là con đường sống mới.”
“Nếu có người đi khuyên bảo thì sao?” Ứng Liên nhìn Điền Đường, thấy ánh mắt mọi người dừng ở trên người nàng, chỉ do dự một vài giây rồi tiếp tục nói, “Theo ý của ta làm theo giống như trước đó Lâm đại nhân đã làm như vậy, để cho bá tánh phủ Lâm Xuân cũng có thể biết đến tồn tại trấn Thần Linh, làm như vậy để bọn họ mới có thể yên tâm ở đây.”
“Chỉ sợ là rất khó,” Điền Hồng Thảo cũng nói: “Nếu bá tánh phủ Lâm Xuân cũng biết đến tồn tại trấn Thần linh thì Văn Bình cũng sẽ biết.”
Ứng Liên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”
“Ta thấy cách của Ứng đại nhân nói rất hay” Mai Kỳ nói, “Nếu chúng ta có thể giấu Văn Bình chuyện này và chỉ để bá tánh biết được sự thật về trấn Thần Linh, có lẽ sẽ không có thương vong.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận