Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 828 -




Xét theo tình hình hiện tại, việc xảy ra trong cung là tốt hay xấu đối với trấn Thần Linh vẫn chưa chắc chắn, cho nên chờ đến sự tình lên men, mới có thể xác nhận thông qua bối cảnh phát triển của sự việc.
“Ngươi còn tra được cái gì nữa không?” Điền Đường nhìn Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ uống cạn trà trong chén, thấp giọng nói: “Ta đi qua phủ tướng quân và phủ quận chúa, cả hai bên đều có người canh ngoài cửa, bọn họ không bại lộ thân phận, tựa hồ là đang cố ý dụ rắn ra khỏi hang.”
Lý Nhị Trụ nói xong, cả ba người đang ngồi đều im lặng.
Điền Đường nắm cái ly trước mặt: “Nếu định dụ rắn ra khỏi hang thì có lẽ cũng đã từng nhìn thấy rắn, các ngươi nói thử xem rốt cuộc vị phía trên kia hoài nghi rốt cuộc là người ngoài hay là người ở kinh thành?”
“Điều mà hắn kiêng kị… nhất có lẽ là hoàng thất trong kinh,” Lâm Thành Phúc nói, “Hiện tại thân thể hắn không tốt, thứ hắn để ý nhất chính là những người định đoạt ngôi vị hoàng thượng của hắn. Trên thực tế việc hắn hôn mê mấy ngày này cũng đã chứng thực suy đoán của hắn.”
Bùi Phong Bình chậm rãi thở ra một hơi: “"Dựa theo những gì ta biết về hắn, cả đời hắn quan tâm nhất chính là vị trí đó, hắn không thể chịu đựng được việc người khác muốn đoạt lấy địa vị của hắn, Quận chúa Minh Tâm có lẽ cũng rất rõ ràng điểm này cho nên đã làm một ít việc để khiến kinh thành loạn lên.”
Nếu là trước kia, khi Bùi Phong Bình nói những lời này còn do dự, nhưng lần này ngoại trừ nội tâm hắn có chút buồn bã thì trong giọng nói của hắn hoàn toàn không còn chút do dự.
“Nghĩ cách liên hệ với Vệ Lương Tài một chút.” Điền Đường nói.
Lâm Thành Phúc nhíu mày: “Liên hệ như thế nào…?”
Lý Nhị Trụ đột nhiên nhấc tay: “Ta có thể, để cho ta cho, ta có một phương pháp tuyệt diệu, đó chính là…”
Nói đến đây, hắn cố ý dừng lại, ánh mắt liếc qua mấy người ở đây, dưới ánh mắt của đám người Điền Đường nhìn hắn, hắn lại đắc ý nói: “Ta có thể viết thư tình cho Vệ Lương Tài, nếu như thư này bị phát hiện thì tuyệt đối không có người nào nghi ngờ chúng ta!”
Biểu tình của ba người sau khi nghe được “Phương pháp tuyệt diệu”:…???

“‘Có những mỹ nhân, vừa gặp liền không thể quên, một ngày không gặp, nhưng nhớ đến phát điên.’ –Linh Lung.”
Vệ Lương mới cầm tờ giấy vừa tới trong tay hắn không lâu trước đó, nhìn câu thơ trên tờ giấy, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Người đưa tin tò mò hỏi: "Thiếu tướng quân, đây là thư của ai?"
Vệ Lương Tài nguyên bản cũng không có ý định phát giận, đột nhiên bị hỏi như vậy, trực tiếp đập tờ thư trong tay trên bàn: "Ngươi nói, rốt cuộc là tên nào lá gan lớn như vậy, lại dám gọi ta là 'Mỹ nhân'!!"
Người đưa tin thoáng lui về phía sau vài bước, nghẹn cười: "Tiểu nhân cũng không biết, là người bên ngoài đưa thư tới, người nọ nhất định là nhìn trúng thiếu tướng quân, bằng không để lão phu nhân đi hỏi thăm thử, đến cùng là cô nương nhà nào, thiếu tướng quân nếu như nhìn trúng, cũng có thể môn đăng hộ đối, cũng có thể đưa sính lễ đi cầu hôn?"
"Cút cút cút…" Vệ Lương Tài giơ chân đá một cái, “Cô nương nhà ai cũng không được, cô nương gửi thư cẩu thả như vậy, ai muốn lấy? Thiếu tướng quân của ngươi không có tầm nhìn như vậy hay sao? Mau đi ra ngoài, phiền chết người.”
“Không chừng người ta nhìn trúng thiếu tướng quân, không phải thiếu tướng quân thì không gả, nhưng khổ nỗi không gặp được thiếu tướng quân, mới lấy hết dũng khí gọi người đưa thư đến, thiếu tướng quân có thể gọi người hỏi thăm thử, không chừng thật sự là tiểu thư khuê các nhà ai, lại cùng thiếu tướng quân môn đăng hộ đối, không phải rất tốt sao?" Người đưa tin trên mặt vẫn cười, nhưng lại lộ ra một chút ý trêu chọc.
"Nhà nào có cô nương tên 'Linh Lung'? Ta nghĩ là nha hoàn của gia tộc nào đó, tùy tiện từ trên sách tìm câu thơ, liền cho là mình rất có tài văn chương, không biết tự lượng sức mình muốn trèo cành cao, cũng không nhìn xem thiếu tướng quân ta là thân phận gì?" Vệ Lương Tài ưỡn ngực, lại thấy người trước mắt vẻ mặt mang theo tò mò, không kiên nhẫn phất phất tay, “Quên đi, ngươi đi đi, việc này ta sẽ không truy cứu nữa, sau này nếu còn có thứ như vậy, trực tiếp đốt đi, không được đưa đến tay ta nữa.”
Người đưa tin lại nghẹn cười, sau đó gật đầu đáp "vâng", lui về phía sau rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận