Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 856 -




Du Ninh đi ở cuối cùng, quay đầu lại nhìn về phía tòa thành trên cao, nàng có thể cảm giác được nơi đó đã bổ sung thêm vật giám sát, liền điều chỉnh một chút cơ chế giám sát, xác nhận vật giám sát không có sai sót gì, mới đi vào trong phòng.
Pháo hoa cao cấp nổ cũng không lâu lắm, nở rộ một hồi sau đó âm thanh dần dần yếu đi, bá tánh lưu luyến ngắm pháo hoa một lúc rồi sau đó cũng thu hồi ánh mắt.
Sáng sớm hôm sau, bá tánh rời giường thu dọn đồ rồi rửa mặt.
Những người sống ở huyện Khê Lâm cũng thức dậy khi chuông vang lên ở bên ngoài.
Kỷ Bình cũng là một trong số đó.
Nhiều năm trước Kỷ Bình đã từng là một người lính, ở trên chiến trường bị chém đứt một chân, sau đó buộc phải trở về nhà để cày ruộng, hắn mang theo thê tử cùng nhi tử của mình để kiếm sống, mặc dù cuộc sống trong nhà nghèo khó nhưng cũng coi như hòa thuận vui vẻ.
Nhưng khi nhi tử hắn lớn lên cũng phải ra chiến trường.
Người ta nói những người ra chiến trường xác suất sống sót trở về rất thấp, thê tử của Kỷ Bình vì làm lụng quá sức, sau đó lại chăm sóc Kỷ Bình khi hắn từ chiến tranh trở vềm tuy rằng hắn vẫn đang dưỡng bệnh nhưng mãi không khỏi, hơn nữa vì nhi tử cũng phải ra chiến trường nên bà ấy vẫn luôn suy nghĩ nhiều, bệnh nặng quấn thân, đến cuối cùng sức khỏe suy yếu mà mất.
Ban đầu Kỷ Bình vốn định khi nhi tử trở về, hắn sẽ an bài một thê tư cho nhi tử để lưu lại nòi giống cho Kỷ gia, nhưng cái chết của thê tử khiến hắn hiểu rằng chuyện này không thể. Bất cứ lúc nào nhi tử hắn cũng có thể gặp nguy hiểm, cho dù nhi tử của hắn thành thân rồi sinh con đẻ cái, lưu lại nòi giống cho Kỷ gia , liệu kết cục của hắn có giống thê tử của mình hay không?
Đổi một mạng này lấy một mạng khác, liệu một cuộc sống như vậy có ý nghĩa sao?
Hắn biết rõ sự tàn khốc của chiến tranh, nghĩ tới nghĩ lui, liền không bao giờ đề cập đến việc nhi tử mình thành thân sinh con nữa, nếu thế hệ này chỉ có thể kết thúc như vậy, hắn cũng nên đơn giản kết thúc nó như vậy để miễn cho thế hệ sau sẽ không phải chịu khổ nữa.
Sau khi thê tử của Kỷ Bình mất, hắn sống một mình ở quê nhà cùng với cây trượng, canh giữ một mẫu đất.
Khi còn ở quê nhà, kỳ vọng lớn nhất của hắn là nhi tử, nhưng đã nhiều lần hắn nghĩ nếu một ngày nào đó thực sự xui xẻo thì sao? Nhỡ có người truyền tin nhi tử của hắn chết trận thì làm sao? Hay là hắn trực tiếp đi theo, như vậy một nhà ba người họ ở dưới đó có thể đoàn viên.
Hắn ấp ủ ý định này năm này qua năm khác, cho đến một ngày, nhi tử đột ngột trở về, nói rằng sẽ đưa hắn đến một nơi ở mới.
Kỷ Bình lúc đó hoàn toàn không có chút do dự nào, hắn chỉ nghĩ nếu nhi tử mang hắn đi cùng, cho dù là địa phủ cũng sẽ chấp nhận, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ được đến một địa phương tốt như vậy.
Bây giờ nhi tử hắn vẫn đang phục vụ trong quân ngũ, nhưng như vậy cũng vẫn có hy vọng rồi.
“Cha.“ một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.
Kỷ Bình đang trong trầm tư ngẩng đầu lên, lập tức cầm lấy cái trượng bên đầu giường đi ra ngoài: "Nhi tử, ngươi? Hôm nay sao ngươi lại trở về?" Kỷ Bình tiến vào nhà, bước nhanh đến trước mặt Kỷ Bình, đỡ lấy cánh tay hắn: "Cha, hôm nay ta được nghỉ, hôm nay trấn Thần Linh của chúng ta đã được đổi tên thành “thành Thần Linh”, Thạch đại nhân cố ý cho chúng ta một ngày nghỉ để về thăm nhà."
Kỷ Bình ngẩng đầu lên: "Thật sao? Hôm qua nghe nói trấn Thần Linh sẽ thay đổi. Chậc, là đã thay đổi rồi sao?"
"Thật , cha, bên ngoài thay đổi rất nhiều, ta dẫn người ra ngoài xem thử." Kỷ Hành nói xong, đỡ Kỷ Bình đi ra ngoài cửa, vừa tới cửa liền nhìn thấy bên ngoài thay đổi rất nhiều.
Nói là thay đổi lớn, nhưng nếu phải chỉ ra điểm thay đổi, thì đúng thật là không nói nên lời, cứ có cảm giác mọi thứ đều thay đổi, nhưng cũng không biến hóa gì, nhưng nhìn chung có vẻ thoải mái hơn trước.
“Nơi đó có phải thị trường giao dịch hay không?” Kỷ Bình liếc mắt liền thấy cách đó không xa có một thị trường giao dịch mới.
"Đúng vậy, ở nơi này cũng có." Kỷ Hành nói, nhưng đến chính hắn cũng không biết về chuyện này nhiều lắm, chỉ có thể mập mờ trả lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận