Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1231 -




Chương 1231:
Thường Lâm nắm chặt bút trong tay, lập tức gật đầu: "Thần sứ đại nhân, ta có thể."
Điền Đường khẽ mỉm cười: "Được, vậy chỗ này đặt tên là huyện Thanh Bình đi, đặt chung với huyện Thanh An cũng là một ngụ ý tốt đẹp."
Huyện Thanh Bình, huyện Thanh An.
Hợp lại với nhau là "bình an".
"Đúng rồi", Điền Đường lại lần nữa ngẩng đầu, "Bá tánh lúc trước khi ra khỏi cổng thành có quỳ gối cầu xin thành Thần Linh giúp đỡ đó, các ngươi có còn nhớ dáng vẻ thế nào không?"
Lý Nhị Trụ sửng sốt một chút.
Vệ Lương Tài nghiêm túc trả lời: "Nhớ."
"Ừm", trong mắt Điền Đường thoáng qua mấy nét cười, "Chuyện ở huyện Thanh An chủ yếu là Diệp Đài và người Cát gia làm sai, bá tánh đều là vô tội, nếu như bọn họ đã có thỉnh cầu như vậy, ngày sau huyện Thanh Bình phát triển, chỉ cần là bá tánh huyện Thanh An tới nhờ cậy đều sẽ cho họ ở lại, giúp đỡ đến cùng, thành Thần Linh luôn nhân từ trước sau như một, sẽ không cưỡng cầu mọi người, cũng không làm trái tâm nguyện của bá tánh."
Lời nói của Điền Đường vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều sáng ngời như ngọn đuốc, sau đó đồng loạt khom người: "Vâng, Thần sứ đại nhân!"
Lần này, thanh âm của mọi người hết sức vang dội.

"Sao nhanh như vậy, còn chưa được bao lâu mà đã khai khẩn một mảnh lớn như vậy rồi?”
“Thật sự nhanh đấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ khai khẩn hết mảnh đất kia. Thời điểm trước mắt vừa lúc khai khẩn xong sau đó lập tức gieo trồng, chỉ mấy tháng sau là có thể thu hoạch được rồi.”
“Nghe nói huyện Thanh Bình tập hợp tất cả bá tánh chung quanh lại đây. Đầu thành bên kia có rất nhiều người tiến vào, nhìn vô cùng náo nhiệt.”
“Đúng vậy, nhìn mọi người cuốc đất vô cùng nhiệt tình.”
“Nhưng những cây này trồng ra rồi cũng là của thành Thần Linh à?”
“Ngươi không biết à?”
“Biết cái gì?”
“Bọn họ khai khẩn trồng trọt sẽ có tiền công, tháng nào cũng có, hơn nữa tiền công cũng không ít. Nhiều đất như vậy mà, dù sao cũng phải có nhân công. Nói cách khác là về sau hàng tháng đều sẽ có tiền công, công việc tốt như vậy đúng là mơ còn không được, về sau không cần nhìn trời mà ăn cơm nữa rồi.”
Người kia vừa nói xong, người bên cạnh lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, trồng trọt chỉ sợ thời tiết không tốt, nếu mỗi tháng đều nhận được tiền công như vậy thì đây là một chuyện rất tuyệt vời.”
“Nhưng…Nhưng nhỡ mùa màng thất bát, sản lượng không nhiều, họ không trả tiền thì làm sao bây giờ?” Lại có người hỏi.
Người vừa nói lập tức liếc hắn, trong mắt tràn đầy khinh bỉ: “ Có phải ngươi bị ngốc không? Kia chính là thành Thần Linh, là do thần sứ tự mình hạ lệnh khai khẩn mà, tiền công cũng là do thành Thần Linh trả, đường đường thành Thần Linh mà ngươi lại coi như bọn địa chủ? Làm gì có chuyện không trả tiền công?”
Người hỏi câu vừa nãy ngẩn ra một chút, ngay sau đó tỉnh ngộ: “Đúng rồi, người trả tiền công chính là thành Thần Linh. Nói như vậy, công việc này tốt thật, mệt thì mệt thật, nhưng mỗi tháng đều được trả tiền công, hơn nữa tiền công sẽ không bị cắt xén.”
Một đám người trốn ở góc phòng, quan sát đám bá tánhg ríu rít nói cái không ngừng, có thể thấy được trong mắt bọn họ đều mang theo hâm mộ.
Nhưng cũng có người lộ ra vẻ khinh thường.
“Tiền công cũng nhiều, không phải cũng chỉ là công việc chân nấm tay bùn thôi sao, ai chả làm được, mỗi ngày làm mệt gần chết cũng chỉ kiếm được vài đồng tiền công, có gì mà tốt chứ? Theo ta thấy huyện Thanh An vẫn tốt hơn nhiều, ta thấy sống ở huyện Thanh An rất ổn, trước kia người khác đều hâm mộ chúng ta mà.”
Cũng có người vội vàng phụ họa: “Đúng rồi đúng rồi, bây giờ mà bắt ta làm mấy công việc trên đồng này, ta cũng không làm được. Ta không thể chịu khổ như này được, không chỉ mệt mà còn phải phơi nắng, thức khuya dậy sớm, công việc như này cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Sao ta nghe thấy câu nói này của ngươi toàn thấy mùi ghen tị nhỉ?”
“Ngươi mới ghen tị, ta ghen tị cái gì chứ?”
Mấy bá tánhg nói chuyện, đột nhiên phía sau phát ra âm thanh hấp tấp.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Đài thế mà đã mang người đi tới. Không nhiều lời, có người vội vàng gọi đám người trong góc nhanh chóng rời đi, lúc rồi đi còn có người nhỏ giọng nói.
“Mấy ngày nay tính tình của Diệp đại nhân càng ngày càng cáu kỉnh, cẩn thận một chút, đừng đụng vào Diệp đại nhân.”
“Biết rồi, đừng nói nữa, đi nhanh nào.”
Diệp Đài đi đến chỗ cửa thành, nhìn thấy đám người lén lút rời đi thì cau mày.
Người đi theo Diệp Đài cũng nhìn về phía ấy, vẻ mặt khó xử: “Đại nhân, mấy ngày nay bá tánh trốn ở chỗ này nói chuyện phiếm rất nhiều, chắc đám người đó cũng vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận