Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1395 -




Đối phương lắc đầu: "Bên trong cũng không nghe thấy âm thanh truyền đến, là bà bà đột nhiên nói mời bệ hạ đi vào, nô tỳ cho rằng cần phải đi tìm, không nghĩ tới bệ hạ lại ở ngoài cửa."
Tần Dung Dật gật gật đầu, không hỏi nữa, cất bước vào phòng, rất nhanh liền nhìn thấy Điền bà bà ngồi ngoài cửa phòng phơi nắng.
Hắn bước nhanh tiến lên, đi đến gần thì bước chân lại chậm lại, mặc dù Điền bà bà không nhìn thấy được, hắn cũng vẫn hành lễ như cũ: "Bà bà."
"Tới rồi?" Điền bà bà ngước mắt lên, lộ ra tròng mắt vẩn đục, "Nữ oa Điền gia đã tới rồi sao?"
"Đúng vậy." Tần Dung Dật gật đầu, trong âm thanh cũng không có quá nhiều kinh ngạc, hắn biết tổ mẫu của mình quả thật biết chút bói toán, vẫn là tổ tông truyền xuống, nhưng mà đến chỗ tổ mẫu, chính là đời cuối cùng, hiện giờ ngoại trừ bà ấy ra, hắn còn chưa từng thấy qua người thứ hai thật sự biết bói toán.
Sau khi lên tiếng, Tần Dung Dật tiếp tục nói: "Lúc trước đã muốn tới tìm bà bà, chỉ là sợ quấy rầy bà bà tĩnh dưỡng, hiện giờ đến đây, đúng là không nghĩ tới thân phận của nàng lại đặc biệt như thế."
Trên mặt Điền bà bà mang theo ý cười: "Nàng nha, từ nhỏ đã nghịch ngợm, người trong thôn, ai nhìn thấy nàng đều nói nàng không biết kiềm chế, nhưng cũng không ghét nàng."
Đây là lần đầu tiên Tần Dung Dật nhìn thấy bà bà lộ ra ý cười, có chút kinh ngạc, nhưng cũng đối với có thêm vài phần tò mò đối với nữ hài nhìn thấy lúc trước.
"Bà bà rất thích nàng sao?"
"Thích, rất nhiều người đều thích nàng." Điền bà bà cười gật đầu.
Tần Dung Dật trong nháy mắt nhớ tới lời đối phương nói lúc trước ở nông trang, đáp lời nói: "Nàng cũng nói như vậy."
"Ngươi không hiểu, nàng không giống với người bình thường, " Điền bà bà lắc đầu, "Nếu có cơ hội, ngươi và nàng quang minh chính đại gặp nhau liền biết."
Tần Dung Dật ngồi xổm xuống trước mặt Điền bà bà, vừa lúc tay áo xẹt qua cổ tay, lộ ra sợi dây tơ hồng trên cổ tay, hắn theo bản năng hỏi: "Bà bà đưa sợi dây tơ đỏ này, là vì để ta và nàng quen biết?"
"Đây cũng chỉ là một sợi dây tơ đỏ hộ thân bình thường, không phải tơ hồng." Điền bà bà đưa tay, gõ gõ trên trán Tần Dung Dật, "Ta giống như là người rảnh rỗi kéo sợi tơ hồng cho các ngươi như vậy sao?"
Tần Dung Dật đè xuống suy nghĩ lúc trước không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện, suy nghĩ trở lại chủ đề chính: "Bà bà biết rõ ta sẽ thường xuyên đeo sợi dây tơ hồng này, nếu nàng không nhìn thấy bức tranh của ta, chỉ sợ rất khó tìm được nông trang, bà bà, tôn nhi và nàng, rốt cuộc ai mới là thân sinh?"
Bà bà chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, thở dài đi vào trong phòng.
Tần Dung Dật muốn tiến lên, lại nghe được bà bà nói: "Tiểu hài tử hiện tại, đều không dễ lừa."
Tần Dung Dật: ...

"Đi thôi."
"Chúng ta đi nơi nào?" Tần Nguyên Thanh đi theo ra khỏi đại lao, theo bản năng nhìn về phía ánh mặt trời xa xa.
Từ khi bị giam giữ đến bây giờ, đã trôi qua mấy tháng, với tư cách là thái tử địch quốc đối lập với thành Thần Linh, hắn vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ không thấy ánh mặt trời, hiện giờ có thể rời khỏi đại lao, trong lòng hắn ít nhiều có chút thấp thỏm.
Nam nhân phía trước quay lại: "Đây là mệnh lệnh của thần sứ đại nhân."
Tần Nguyên Thanh biết đối phương sẽ không nói kỹ hơn nữa, chỉ có thể thở dài đuổi theo bước chân.
Ngay sau đó, bọn họ đi đến một viện đơn giản.
"Mời đi."
Bên ngoài sân viện có mấy người phòng thủ, hiển nhiên là vì nhìn thấy hắn, điều này làm cho Tần Nguyên Thanh càng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ có thể cất bước đi vào trong.
Vào sân viện, cánh cửa ngay lập tức đóng lạ, đi vào bên trong, có ba gian phòng nhỏ ở bên trong và một tiểu viện ở bên ngoài, là một khu phức hợp riêng biệt, mà trước mắt ở đây, cũng chỉ có một mình hắn ta.
Sau khi vào trong phòng, Tần Nguyên Thanh rất nhanh nhìn thấy đồ vật bày trên bàn.
Quần áo giày dép dùng để thay giặt, đồ ăn đơn giản, đồ dùng giặt giũ hàng ngày, v.v. rõ ràng là đã quyết định để hắn sống ở đây lâu dài.
Ngoài ra, trên bàn còn đặt một chiếc hộp, bên trong có một phong thư
Tần Nguyên Thanh tiến lên, liếc mắt một cái liền nhìn ra chữ viết thư trong hộp là của nhi tử hắn.
Mở thư ra, bên trong viết chi tiết chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cùng với nguyên nhân hắn được đơn độc đưa ra ngoài, ở cuối bức thư, Tần Dung Dật còn đặc biệt ghi rõ thế cục hiện giờ thành Thần Linh và bọn họ vẫn ở trong thế trận đối lập, không có khả năng thả Tần Nguyên Thanh rời đi dễ dàng, bảo hắn an tâm ở thành Thần Linh.
Tần Nguyên Thanh xem đi xem lại vài lần, bên trong đều là lời dặn dò của Tần Dung Dật, nửa câu cũng không đề cập đến chuyện quan tâm đến an nguy của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận