Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 142 -




Lúc này, trong đầu Điền Đường đột nhiên hiện ra tám ký tự lớn "Nghèo đến mấy cũng không thể nghèo về giáo dục", có thể thấy được tư tưởng này cắm rễ sâu vào trong tâm trí nàng.
Sau khi xử lý xong chuyện trường học, Điền Đường cũng được tính là rảnh rỗi, vì vậy nàng đi thăm Chu Phong Mộc.
Sau khi khóc rống một hồi, tâm tình của Chu Phong Mộc rốt cuộc cũng trở về trạng thái bình thường, chỉ là khi thấy Điền Đường xuất hiện, trong hốc mắt của hắn lại xuất hiện nước mắt.
“Thần sứ đại nhân.” Chu lão thái thái bắt đầu đứng dậy để chào hỏi Điền Đường.
"Chu nãi nãi không cần khách khí, cứ gọi ta Điền Đường cũng được, hoặc người có thể gọi ta là Điền tiểu muội."
Điền Đường mỉm cười nhìn họ, "Nghe nói Chu Phong Mộc không thi đậu, ta cố ý đến đây xem thử."
Điền Đường nói xong, Chu Phong Mộc lúc này cũng không nhịn được liền gào khóc: "Tất cả ta đều biết, những đề mục kia ta đều hiểu, ta có thể thi được tối đa."
Tiếng khóc của Chu Phong Mộc một lần nữa khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười.
Điền Đường không ở lại Chu gia lâu, sau khi hàn huyên vài câu đơn giản, nàng liền xoay người rời đi, cho đến lúc rời đi, nàng vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không thể để cho Chu gia phát hiện thực ra nàng quá rảnh rỗi nên sinh ra nhàm chán, chủ yếu nàng đến đây cũng là bởi vì nàng muốn xem chuyện náo nhiệt mà Chu Phong Mộc đã tạo ra thôi.
Sau khi rời khỏi Chu gia, Điền Đường cũng thuận đường đến Bạch gia để thưởng thức bánh ngọt.
Khi về đến nhà, Điền Đại Nữ cũng đang chờ nàng ở trước cửa, nhìn thấy Điền Đường vẫn đang cầm bánh ngọt trong tay, nàng ta thực sự cũng không nhịn được liền cười thành tiếng: "Mèo tham ăn, ngươi có biết gần đây tất cả mọi người đều đang nói ngươi càng ngày càng có uy nghiêm hay không, nếu để cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi, khẳng định sẽ bị dọa đến khiếp sợ."
"Thật sao?"
Điền Đường đưa bánh ngọt cho Điền Nhị Nữ, sau đó lại tiếp tục đưa cho Điền Đại Nữ.
Điền Đại Nữ thuần thục lấy khăn lông lau tay nàng một cách sạch sẽ, vừa lau nàng vừa nói chuyện: "Thật sựsự, không chỉ là những thôn dân khác, ngay cả Cúc Hoa tỷ. Các nàng đều nói như vậy, tiểu muội, ngươi gần đây có phải rất bận hay không?"
Điền Đường nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Điền Đại Nữ, nàng có cảm giác dường như nàng ta vẫn đang thăm dò cẩn thận, Điền Đường lại gần rồi nắm chặt lấy cánh tay của nàng: "Ta đã làm xong hết mọi việc rồi, đại tỷ không cần lo lắng, cho dù ta ở bên ngoài có bận rộn đến mấy, thì ta cũng là tiểu muội của nhà chúng ta, là tiểu muội của các tỷ, ta còn muốn được đại tỷ, nhị tỷ chiếu cố đây."
Thật ra Điền Đường cũng không phải không quan tâm đến chuyện mà Điền Đại Nữ nói.
Nhưng thôn Điền gia vẫn cần phát triển, không chỉ vậy, khi nàng làm việc gì, thì cũng sẽ vô thức dùng thói quen và giọng điệu của kiếp trước để nói chuyện với mọi người, hơn nữa thân phận thần sứ này, thời gian mà nàng cùng với các thôn dân ở cùng chung, đã không có cách nào để trở lại trạng thái lúc ban đầu.
Đây là một cảnh nhất định sẽ xảy ra khi thôn Điền gia phát triển lớn mạnh.
Không đề cập tới vấn đề khác, chỉ nói đến Chu gia, cho dù bọn họ đã đến thôn Điền gia, nhưng rất nhiều thôn dân khi ở chung với bọn họ, vẫn giống với quá khứ, sẽ hành động theo bản năng mà trở nên căng thẳng, không phải bởi điều gì khác, đơn giản bởi vì Chu Lý Viễn là Lý Chính của trấn Phong Thu.
Điền Đường cũng không cố ý sửa lại, đôi khi nàng chỉ coi mình là người có quyền lực giống như sếp vậy, còn người của thôn Điền gia đều là nhân viên giúp nàng làm việc, chỉ khi nàng nghĩ như vậy, mới có thể cảm thấy lúc ở chung họ lại càng thêm thoải mái, dễ chịu.
“Tiểu muội, ta có thể đi dệt vải không?” Điền Đại Nữ thấp giọng hỏi.
Điền Đường lập tức gật đầu đồng ý, "Ta sẽ sắp xếp cho ngươi, còn nhị tỷ thì sao, ngươi muốn làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận