Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 563 -




“Chắc chắn.” Lưu Nguyên không chút do dự đáp. Bất kể là ai đi chăng nữa thì sau khi ở lại trấn Thần Linh rồi sẽ không một ai muốn trở về nữa, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không về.
“Được, vậy các ngươi đi trước soạn sửa đồ đạc các thứ đi. Không cần mang theo gì nữa, chỉ cần mang lương thực và quần áo là được, để nương đi làm vài việc.” Nói xong Lưu đại nương lặng lẽ lén đi ra khỏi cửa, ngay cả người nhà cũng không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Lúc Lưu Nguyên trở về đã là chạng vạng, khu chuẩn bị đi thì trời đã tối mù rồi. Theo lý mà nói hắn hẳn sẽ ở lại trong thôn một đêm, hôm sau mới đi nhưng hắn đã tính toán sẽ đưa người rời đi ngay trong đêm.
Không lâu sau đó Lưu đại nương đã trở về, trong tay không cầm gì cả, thấy mọi người đang sửa soạn đồ đoàn cũng vào hỗ trợ, trực tiếp thúc giục rời đi.
Một nhà năm người rất nhanh đã âm thầm rời khỏi thôn.
Không biết qua bao lâu mà trong thôn đột nhiên vang lên một tiếng hét lên vô cùng chói tai.
Đại nữ nhi đi đến bên cạnh người Lưu đại nương hỏi: “Nương, nương đã làm cái gì vậy?”
Lưu đại nương cười lạnh một tiếng: “Không phải miệng của nàng ta bẩn sao, ta làm cho cả người nàng ta cùng bẩn luôn. Dù sao sau này chúng ta cũng không ở trong thôn nữa, nàng ta không tìm ta được."
Đại nữ nhi cười lớn: “Vẫn là nương lợi hại.”
“Đương nhiên, nếu nương không lợi hại thì làm sao có thể che chở cho các ngươi được?” Lưu đại nương vô cùng đắc ý nói, sau khi thở ra một hơi đã tích tụ lâu trong lòng, nàng cảm thấy thoải mái lên không ít.
Lúc sau nhìn thấy người đợi ở ngoài thôn nàng cũng không có biểu cảm gì quá mức kinh ngạc.
Xe ngựa chờ ở ngoài thôn, không chỉ đón người nhà Lưu Nguyên mà còn có cả gia đình của những người lính ở vùng lân cận.
Mãi đến tận khuya mới đón được nhóm người cuối cùng.
Tiếp sau đó xe ngựa lập tức khởi hành.
Thẳng đến lúc này Lưu đại nương mới hoàn hồn, nhịn không được hỏi Lưu Nguyên: “A Nguyên, rốt cuộc chúng ta đi đến đâu vậy?”
“Chúng ta sẽ đi đến nơi có thần tiên trú ngụ ạ.” Lưu Nguyên cười nói, sau khi gặp được người nhà rồi, trái tim của hắn cuối cũng cũng buông lỏng. Chỉ cần đảm bảo người nhà có thể sống một cuộc sống an ổn thì hắn yên tâm ở lại quân doanh rồi.

Cũng có rất nhiều nhà giống nhau, được vệ đội hộ tống, một đám người được đưa đến trấn Thần Linh.
Mọi người lúc đầu đều lo sợ, nhưng lúc sau lại mừng rỡ. Sau khi chính thức đến ở trấn Thần Linh, mọi thứ dường như đã ổn thỏa nhưng chỉ có chính bọn họ mới biết rõ, ngày này qua ngày khác, nụ cười trên môi bọn họ chưa bao giờ vụt tắt.
Cả nhà Lưu đại cũng giống thế. Sau cảm giác kinh ngạc và hoảng sợ thì chính là sự vừa lòng sau khi ổn định cuộc sống ở trấn Thần Linh. Thậm chí còn cảm thấy may mắn vì lúc trước không nghĩ nhiều đã ngay lập tức đi theo Lưu Nguyên đến đây.
Đặc biệt nhìn thấy ba nữ nhi đã tìm được việc ở trấn Thần Linh và dần có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trong lòng Lưu đại nương càng thêm vui vẻ.
Đời này của nàng chỉ hy vọng nữ nhi của mình có một cuộc sống êm đềm, bây giờ nhi tử đã ở trong quân doanh, nữ nhi thì không cần phải lo chuyện lập gia đình.
Ở trong trấn Thần Linh, các nàng có thể đi học kiếm tiền. Nếu không gặp được người tốt thì cho dù cả đời không lập gia đình thì vẫn có thể sống an ổn. Còn gì đáng giá hơn một cuộc sống bình thản có thể làm cho người ta hạnh phúc chứ?

“Nương ơi, hôm nay ta mua trên đường về. Người nhìn xem, một hũ kẹo đường trắng như vậy chỉ có 10 đồng.”
“Nương, ta có mua muối, muối ở trấn Thần Linh thực sự rất rẻ, đều là từ phơi nắng mà ra, chẳng qua số lượng không nhiều, mỗi người chỉ được mua một ít.”
“Nương, ta mua nước tương…”
Ba nữ tử chạy tới chạy lui, trên tay đều cầm cái loại chai lọ khác nhau, trên mặt đều nở nụ cười rất tươi.
Lưu đại nương cũng cười: “Tốt, đều tốt cả. Các ngươi chưa nói gì mà đã mua nhiều thứ khác nhau như thế về, đồ gia vị của chúng ta đã đủ dùng rồi. Gần đây nương đang may áo quần cho người ta, đến lúc đó nương chi tiền, đi mua một miếng thịt, chúng ta cùng nấu thịt heo ăn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận