Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 564 -




Cả ba nữ nhi đồng thời gật đầu đáp: “Vâng!”
Đáp lời xong thì mọi người bắt đầu đi ra đi vào, phụ giúp nhặt rau, vo gạo, nấu nướng. Không một ai nghỉ tay, nhưng trên khóe miệng mỗi người đều nở một nụ cười, khóe miệng mối người đều cong lên, nhảy nhót, mỗi bước chân đều nhẹ hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Phải đa tạ thần nữ, ít nhiều gì cũng nhờ thần nữ mà chúng ta mới có một cuộc sống tốt như bây giờ.”
“Cũng phải cảm ơn thần sứ đại nhân nữa. Nghe nói thần sứ đại nhân đã nói với thần nữ rất nhiều chuyện của bá tánh, thần nữ mới biết mà che chở cho chúng ta và để chúng ta đến đây.”
“Đúng vậy, đều phải tạ ơn, đều phải tạ ơn cả thần nữ và thần sứ đại nhân!”

"Một nhân một là một, một nhân hai là hai...bảy nhân tám là năm mươi sáu, bảy nhân chín là sáu mươi ba…”
Trong lớp học rộng rãi tràn đầy ánh sáng, các bạn học sinh đang ở nghiêm túc đồng thanh đọc bảng cửu chương.
Điền Đường cầm sách đi ngang qua cửa lớp.
Từ lúc trở lạnh trấn Thần Linh, nàng vẫn đảm nhận nhiệm vụ làm lão sư như cũ. Cho dù hàng ngày nàng có nhiều việc đến đâu, vẫn cố dành chút thời gian để tới dạy cho học trò của mình.
Lịch dạy của nàng không cố định. Có lúc thì dạy ngữ văn, lúc lại dạy toán, thi thoảng lại dạy giáo dục công dân. Về cơ bản thì môn nào nàng cũng dạy được, lại còn có một số lão sư suốt ngày toàn "lão sư XX bị ốm, ta phải lên lớp dạy thay." Cho nên có đôi khi nàng còn phải trở thành lão sư thể dục.
Từ đầu đám học sinh còn có chút không không quen, nhưng sau khi Điền Đường ở trấn Thần Linh một thời gian rồi trở thành lão sư của bọn họ, học sinh lại bắt đầu chờ mong khi nào có tiết của Điền Đường.
Đối Điền Đường mà nói, nàng tới trường cũng không phải vì dạy học, nhiệm vụ dạy học trong trường ở trấn Thần Linh được giao cho lão sư có chuyên môn dạy. Trách nhiệm của nàng chính là dẫn đường. Cho nên, khi nàng dạy học sẽ không giảng bài theo giáo trình, mà dựa kiến thức ở trong sách giáo khoa để dẫn tới một số nội dung tri thức xa lạ trong mắt mọi người.
Từ khi nàng tỉnh dậy ở thế giới này cho tới bây giờ cũng đã gần một năm rồi. Trong thời gian này, cơ thể của nàng đã cao lên rất nhiều, tính tới thời điểm hiện tại nàng đã cao tới một mét rưỡi. So sánh cùng với chiều cao trung bình của nữ giới ở độ tuổi hiện tại, chiều cao như vậy cũng không được tính là quá lùn.
Với chiều cao như vậy, chỉ cần nàng nghiêm túc cũng có thể giảm một ít sự non nớt của tuổi 11 và tăng thêm một ít sự uy nghiêm. Điều này cũng khiến những học sinh dần dần tín nhiệm nàng, thật sự coi nàng là một lão sư.
Trấn Thần Linh tăng trưởng khiến cho độ tuổi nhập học tăng lên. Nhưng bởi vì bỏ lỡ thời gian, số học sinh đủ tuổi nhưng chưa được đi học cũng tăng lên. Sau khi Điền Đường dạy vài lớp thì phát hiện ra vấn đề này, trực tiếp chuyển thời gian nhập học của học sinh tiểu học từ một năm một lần thành nửa năm một lần. Cứ như vậy hết hai tháng, nữa học sinh tiểu học tiếp theo có thể nhập học mà không cần chờ đã đến sang năm.
“Lần này ngươi phải giúp ta chấm bài thi.” Du Ninh đặt bài thi đặt ở trước mặt Điền Đường.
Điền Đường tay bút, liếc mắt nhìn bài thi trên bàn, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn Du Linh: “Cần phải ký tên sao?”
Du Ninh bật cười: “Cũng được, cho đám học sinh đó biết ngươi không phải là một lão sư vô dụng.”
Điền Đường khẽ cười một tiếng, dơ ngón tay "OK" với Du Linh rồi lại cúi đầu chấm bài thi, thi thoảng lại viết vài quả trứng ngỗng nên tờ giấy.
Đề thi của lớp 1 rất đơn giản, ít nhất là đơn giản đối với nàng. Mấy đề thi này nàng chỉ xem một lần là có thể biết đáp án, đó cũng chính là lý do nàng không muốn chấm thi, vì nó lặp lại nhiều lần và quá nhàm chán.
Nhưng mà lần này nàng vẫn là kiên nhẫn chấm một xấp bài thi.
Trường học ở trấn Thần Linh đều do nàng thành lập, dân cư ở trấn Thần Linh từ một chữ cũng không biết đến bây giờ đã dần thích đọc sách, có thể nói đây là một biến hoá rất lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận