Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1276 -




“Đi vào xem một chút.” Vệ Lương Tài nói xong.
Lý Nhị Trụ quay đầu lại nhìn: “Chúng ta từ hậu viện đi qua được không?”
Vệ Lương Tài: “... Cũng được.”
Lý Nhị Trụ nhìn Vệ Lương rồi gật đầu, trên môi lập tức nở ra nụ cười, dẫn hắn ta đi đến góc khuất của phủ nha.
Thân thủ của hai người đều rất tốt, đừng nói chỉ là phủ nha, coi như là địa phương này phòng bị rất nghiêm ngặt, chỉ cần bọn họ muốn, bọn họ có thể tùy ý ra vào ở đây.
Lần này cũng giống như vậy, Vệ Lương Tài đi theo Lý Nhị Trụ, thấy rằng hắn tìm thấy một bức tường viện hẻo lánh dễ trèo quen thuộc, chỉ cần dùng sức ở chân một chút, chắc chắn có thể nhảy lên tường viện, thậm chí hắn có thể quay lại và nói chuyện với Vệ Lương Tài một cách dễ dàng.
“Ngươi cẩn thận một chút, chúng ta lén tới đây, không thể bị phát hiện được.”
Vệ Lương chỉ nhìn hắn một cái, cũng thoải mái đi lên tường viện, lại nhảy xuống tường hạ viện, quay đầu lại nói chuyện với Lý Nhị Trụ: “Nơi ngươi tìm rất yên tĩnh, bình thường sẽ không có người tới.”
“Đúng vậy, ta là ai chứ,” Lý Nhị Trụ nhảy xuống theo, rồi cười nói, “Nhớ năm đó thời điểm ta còn ở trấn Thu Phong, lầm chuyện gì cũng cần phải cẩn thận, nếu như bị bắt, ngày đó cũng sẽ phải gặp rất nhiều phiền phức.”
Vệ Lương Tài nhìn hắn lần nữa.
Lý Nhị Trụ nhận ra cái gì, ho khan một tiếng: “Trước đây ta đã sớm thay đổi rồi, hơn nữa, đây cũng là năng lực hữu dụng, mặt khác với phong cách quang minh chính đại của ngươi, ngươi có thể tìm được một nơi nào đó để đi.”
Hai người một bên nói chuyện, một bên đi vào bên trong, trong lúc đó cũng gặp phải người tuần tra, nhưng đều dễ dàng tránh thoát được, hoàn toàn không gây ra bất lỳ sự nghi ngờ nào cả.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã mò tới phòng ngủ của tri phủ phủ Lai Phong, tìm một vòng cũng không thấy người đâu, lại mò tới thư phòng, cuối cùng thấy được bóng người trong thư phòng.
Lý Nhị Trụ và Vệ Lương Tài liếc nhau, đồng thời gật gật đầu.
Lý Nhị Trụ tiến lên hai bước, đứng bên ngoài thư phòng, nhẹ nhàng kêu gọi: “Đại nhân phủ, Thạch Khẩu có tin tức truyền đến.”
Gần như Lý Nhị Trụ vừa dứt lời, những người trong phòng lập tức đứng dậy, bước nhanh tới cửa thư phòng mở cửa, trước khi cửa thư phòng còn chưa được mở ra, đã có âm thanh đã truyền ra ngoài: “Tin tức như thế nào?”
Đúng lúc này, Vệ Lương Tài mới bước nhanh về phía trước, đưa tay che miệng đối phương, mang theo người đi vào trong thư phòng.
Sau đó Lý Nhị Trụ tiến vào thư phòng, hắn thuận tay đóng cửa thư phòng lại, hắn lấy trong ngực ra một bó dây thừng, nhanh chóng trói nam nhân Vệ Lương Tài đã khống chế vào ghế, đồng thời lấy ra một sợi vải, ra hiệu cho Vệ Lương Tài buông ra, sau đó trói miệng người kia lại.
Dưới sự phối hợp của hai người, một loạt hành động này được hoàn thành trong nháy mắt, đối phương còn không kịp phản ứng lại, cả người đã bị trói chặt vào ghế, đồng thời mất đi cơ hội hét lên, chỉ có thể mở to hai mắt dùng âm thanh của mình để kháng cự.
“Tiếp theo làm gì bây giờ?” Lý Nhị Trụ nhìn về phía Vệ Lương Tài.
Vệ Lương Tài tiến lên một bước, tay đặt trên vai đối phương: “Củng đại nhân, ngươi có biết ta không?”
Trong nháy mắt Củng Chính trở nên mờ mịt.
Trước đó khi Vệ Lương Tài bịt miệng hắn, hắn vẫn luôn ở phía sau hắn, một loạt hành động sau đó đều do Lý Nhị Trụ thực hiện, sự chú ý của Củng Chính trước đó đều tập trung vào Lý Nhị Trụ, nhưng khi nghe thấy giọng nói từ bên cạnh, hắn vô thức quay đầu lại, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Vệ Lương Tài, đôi mắt của hắn vốn đã mở to nay lại mở càng to hơn.
Cho dù không thể lên tiếng, nhưng trong âm thanh mơ hồ của hắn, có thể nghe ra mấy chữ “Thiếu tướng quân” đó.
Vệ Lương Tài thấy Củng Chính biết mình, không nói thêm gì nữa, thấp giọng nói: “Củng đại nhân đã biết ta, cũng nên biết năng lực của ta, lần này tới chúng ta không có ý đinh làm gì Củng đại nhân, cũng hy vọng Củng đại nhân có thể cho ta một cơ hội, chúng ta có thể trực tiếp trao đổi, nếu Củng đại nhân đồng ý, thì hãy gật đầu, ta sẽ tháo sợi vải trên miệng ngươi ra.”
Củng Chính sửng sốt, trong ánh mắt mang theo vài phần trầm tư, nhưng sau khi cẩn thần sứy nghĩ lại, hắn vẫn gật đầu, không hề giãy giụa.
Tuy rằng chuyện Vệ gia làm phản đã truyền khắp kinh thành, nhưng người của Vệ gia vẫn luôn tín nhiệm hắn ta, không đề cập tới chuyện khác, chỉ cần người trước mặt là Vệ Lương Tài, thực sự trong nội tâm hắn không giấu nổi sự sợ hãi của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận