Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 156 -




Nếu trước đây, có người nói với Lâm Thành Phúc rằng một ngày nào đó hắn sẽ phải cúi đầu trước một hài tử chỉ vừa mới 10 tuổi, nhất định hắn sẽ cảm thấy đối phương nhất định là đã điên rồi.
Nhưng lúc này khi hắn thật sự quỳ gối trước mặt Điền Đường, hắn lại cảm thấy không có chuyện gì hợp lý hơn với hiện tại.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì tiếp theo?” Điền Đường ngồi xổm xuống trước mặt của Lâm Thành Phúc.
Lâm Thành Phúc ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi: "Ngươi muốn thống lĩnh thiên hạ?"
"Đương nhiên không phải."
Điền Đường lắc đầu, "Lúc trước những gì mà ta đã nói với ngươi ở trấn Phong Thu đều là sự thật, nguyện vọng của ta rất đơn giản, chỉ hy vọng tất cả dân chúng có thể ăn uống no đủ, an ổn sống qua ngày mà thôi, cho nên nếu như ngươi muốn đi đánh trận, có lẽ ngươi sẽ không thích hợp ở lại thôn Điền gia."
Nhưng trên thực tế đối với nàng mà nói, nếu như không có bất kỳ lựa chọn nào khác, nàng sẽ không lựa chọn Lâm Thành Phúc làm việc giúp nàng, không phải vì bất kỳ điều gì, mà là dã tâm của Lâm Thành Phúc quá lớn.
Lúc trước ở trấn Phong Thu, nàng căn bản không tiết lộ chuyện của thôn Điền gia mà Lâm Thành Phúc đã có thể nói tới "đại nghiệp", khiến nàng nhìn thấy được dã tâm trong lòng hắn, người như vậy thích hợp làm một đại tướng quân dưới tay những bá chủ.
Nhưng ở chỗ nàng, nàng cũng không có ý để Lâm Thành Phúc giúp nàng đi can thiệp vào chuyện chiến tranh.
Kiếp trước Điền Đường trải qua hết tất cả mọi chuyện, đối với nàng mà nói ảnh hưởng lớn nhất chính là càng thêm hi vọng bản thân có thể ở thế áp đảo, chứ không phải là có thế lực ngang bằng người khác, bởi vì có nhiều khi, thế lực ngang nhau chỉ xuất hiện càng nhiều thương vong.
Thế lực ngang nhau khiến người ta thi nhau tranh đua vũ khí lạnh, đó sẽ không bao giờ là chuyện nằm trong phạm vi kế hoạch của Điền Đường.
Lâm Thành Phúc cũng không nghĩ tới Điền Đường sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết sẽ nên trả lời như thế nào, sau khi suy xét thật lâu hắn mới dám mở miệng: "Nếu ta ở lại thôn Điền gia, ta có thể làm được việc gì?"
"Ừm..." Điền Đường nhìn hắn, nói về dự tính lúc đầu của mình, "Ta cảm thấy ngươi cũng rất có gan, lại rất thông minh, cho dù rời khỏi thôn Điền gia, cũng không dễ chọc phải rắc rối, cho nên ta cần ngươi đi giúp ta mang thêm người trở về."
Lâm Thành Phúc ngơ ngác nhìn Điền Đường: "Chủ tử, người muốn thuộc hạ đi tìm người sao?"
Điền Đường cũng không để ý mấy, nếu Lâm Thành Phúc thật sự có thể giúp nàng tìm thêm thôn dân, đối với nàng mà nói đúng chuyện vô cùng tốt: "Không phải ta để cho ngươi đi tìm người, mà là muốn ngươi ra ngoài giúp ta mang thêm người trở về, giống như bọn họ vậy."
Lâm Thành Phúc nhìn theo hướng mà Điền Đường đã chỉ, từ trong miệng cha nương hắn, hắn cũng đã hỏi cha nương của hắn, nơi đó chính là nhà gỗ cũ, tất cả lưu dân mà Điền Đường đã cứu đa phần đều tập trung ở đó.
Mà hiện tại, Điền Đường lại muốn hắn ra ngoài mang những người như thế trở về.
Sau khi hắn cảm thấy kinh ngạc, cả người Lâm Thành Phúc đều cảm thấy chấn động: "Chủ tử cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không để người thất vọng."
Điền Đường đứng dậy: "Chuyện này giao cho ngươi, còn có dân chúng trong trấn, ngươi có thể thương lượng với Lý Chính, cũng có thể đưa tất cả bọn họ tới đây, nhưng trấn Phong Thu ít nhiều vẫn nên để lại một chút người, nếu không sẽ gây ra những sự chú ý không cần thiết."
Lâm Thành Phúc hiểu ý của Bạch Điền Đường. Hắn lập tức gật đầu: "Vâng, thuộc hạ đã hiểu rồi."
Điền Đường suy tư một lát: "Hoặc là ngươi có thể ra ngoài thông báo thử, một số vùng ở gần trấn Phong Thu này đều là khu vực hẻo lánh, lại liên tiếp bị bọn thổ phỉ tập kích, bách tính dường như cũng đã rơi vào tình cảnh khốn khó, bọn họ cũng không thể không gặm vỏ cây sống qua ngày được."
Lần này, Lâm Thành Phúc cũng không thể nào khống chế được biểu cảm của mình, hắn nói một cách kiên định: "Chủ tử thật anh minh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận