Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 845 -




Nội dung phong thứ chỉ có tám chữ: “Giữ lời hứa. Bảo trọng mạnh khỏe.”
Lạc khoản là “Điền Đường”.
Văn tự như vậy, chỉ cần là những người đã trải qua đều có thể nhìn ra ý ở trong đó, “Giữ lời hứa” ở phía trước chỉ chính là hứa hẹn của Điền Đường với nàng, ý là những lời đã được hứa hẹn tốt vào trước đó sẽ được tính toán, sẽ không thay đổi.
“Bảo trọng mạnh khỏe” ở phía sau là muốn nói với nàng.
Việc Vệ Lương Tài đưa thư tới đây, đã nói lên mấy ngày nay Điền Đường vẫn luôn đều ở kinh thành, khẳng định cũng nghe nói đến chuyện của nàng.
Tình cảnh hiện tại của nàng nói dễ nghe một chút là Hoàng Thượng sợ có người động thủ với nàng, cố ý lấy danh nghĩa của nàng làm chút chuyện gì đó, nói khó nghe một chút thì chính là cầm tù, thậm chí chỉ cần hơi vô ý, đầu của nàng có khả năng tùy thời khó giữ được.
Điền Đường cố ý kêu Vệ Lương Tài đưa một phong thư như vậy đến đây, mục đích chủ yếu chính là bốn chữ cuối cùng này, hy vọng nàng có thể hết thảy mạnh khỏe, thậm chí là đang trấn an nàng, để nàng không cần hành động thiếu suy nghĩ, không cần lại đem chính bản thân mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Sau khi Quận chúa Minh Tâm cầm thư ngồi trở lại sau bàn, nghiêm túc xem phong thư đã mở ra kia.
Nàng cho rằng chính mình đã rất là hiểu biết Điền Đường, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ như những gì nàng nhìn thấy còn chưa đủ nhiều.
Lúc ban đầu khi nàng mới vừa biết được sự tồn tại của trấn Thần Linh, khi biết Điền Đường là “thần sứ” của trấn Thần Linh, sâu trong nội tâm nàng nhiều ít có chút xem nhẹ Điền Đường, cho dù trước đó nàng chuyển nhượng mỏ sắt không điều kiện cho nàng ấy cũng là bởi vì muốn nhìn thấy bá tánh an cư lạc nghiệp, nể mặt người ở trấn Thần Linh không giống người thường.
Trấn Thần Linh tồn tại như vậy, cho dù không phải Điền Đường, đổi thành người khác, cũng có thể tạo ra một phen thiên địa.
Nhưng mà lúc ấy nàng cũng cảm thấy Điền Đường có chút không giống với những người khác, đặc biệt là khi giao quặng mỏ sắt ra, khi nàng được Điền Đường hứa hẹn, trong lòng nàng chung quy vẫn là bị xúc động một chút.
Nhưng hiện tại xem ra, những gì nàng hiểu biết về Điền Đường vẻn vẹn chỉ một phần thuộc về nàng ấy mà thôi, nàng cũng không có nhìn đến chân chính Điền Đường là cái dạng gì.
Quận chúa Minh Tâm nắm phong thư đứng dậy, đi đến trước giá cắm nến rồi dừng lại trong chốc lát, lại đi về phía kệ sách, đặt phong thư vào bên trong thư tịch.
Thư tín đến tư “thần sứ”, dùng lửa đốt đi thì thật sự là đáng tiếc.
Nàng hiện tại bắt đầu có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn “thần sứ” chân chính một chút, trấn Thần Linh chân chính là bộ dáng gì, nếu có thể sinh hoạt ở bên trong trấn Thần Linh, nhất định có thể được thể nghiệm cuộc sống sinh hoạt không giống với người bình thường.
Nàng thậm chí bắt đầu chờ mong đến một ngày triều đình bị trấn Thần Linh hủy diệt kia, chờ mong nàng có thể quang minh chính đại đi về phía trấn Thần Linh.
Sau khi suy nghĩ nàng xoay người mở cửa thư phòng ra.
“Quận chúa.” Đan Thúy bước nhanh đuổi kịp.
“Đọc sách quá buồn chán, ta đi ra ngoài một chút.” Có lẽ là vừa nhận được sự quan tâm đến từ Điền Đường, lúc này ánh mắt Quận chúa Minh Tâm nhìn Đan Thúy cũng trở nên ôn hòa hơn một chút, nhìn nàng một cái, xoay người đi về phía sân vườn.
Đan Thúy vội vàng đi theo phía sau, cảm nhận được trên người Quận chúa Minh Tâm còn sót lại hơi thở sung sướng vui mừng, đáy lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Quận chúa, mấy ngày này sắc trời ấm áp, một số hoa trong viện cũng bắt đầu nở rộ, quận chúa luôn buồn chán ở trong phòng đọc sách cũng không được tốt, có thể ra ngoài đi đi lại lại nhiều một chút, đi ngắm hoa, có lẽ tâm tình cũng sẽ tốt hơn một chút.” Đan Thúy gấp gáp không ngừng nói, muốn nhân cơ hội này khuyên bảo nhiều thêm hai câu.
“Được, sau này ta sẽ đi ra ngoài ngắm hoa nhiều hơn.” Quận chúa Minh Tâm thuận miệng đáp lời.
Đan Thúy nhẹ nhàng thở ra, nàng có thể nghe ra ngữ khí nói chuyện của Quận chúa Minh Tâm trở nên hơi có lệ hơn so với lúc trước thời điểm nàng chưa bị bại lộ thân phận, nhưng chung quy thì vẫn nghe vào một ít.
“Quận chúa, thời điểm này chính là lúc những bông hoa đó nở rộ.”
“Ừm……” Quận chúa Minh Tâm nhìn hoa cỏ tươi tốt ở trước đình nghỉ mát thì nói: “Đan Thúy, hái những bông hoa đó xuống đi.”
Đan Thúy kinh ngạc ngẩng đầu: “Quận chúa?”
“Nếu đúng là thời điểm nở rộ, thật đúng lúc có thể hái xuống chế thành hoa khô.” Quận chúa Minh Tâm cúi người, đầu ngón tay dừng ở trên cánh hoa: “Chế đẹp một ít, sau này bổn quận chúa muốn mang đi tặng một người.”
Đan Thúy không dám hỏi lại, khom mình hành lễ: “Vâng, quận chúa.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận