Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 682 -




Chương 682:
Xác nhận tất cả mọi người đều đã thả ra, Điền Đường mới quay đầu lại để nhìn Lỗ Anh: "Chuyện của trấn Thần Linh trong khoảng thời gian này đều cần ngươi bận rộn, ta ở phủ Lâm Xuân, trở về cũng không tiện, nếu trấn Thần Linh có vấn đề, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể viết thư cho ta.
"Vâng, Thần sứ đại nhân," Lỗ Anh chắp tay nói, sau đó liền ngẩng đầu mỉm cười, "Dân chúng của trấn Thần Linh đều an cư lạc nghiệp, chỉ sợ không ai nhàn rỗi để gây sự, huống chi còn có thứ này ở đây, trong khoảng thời gian này ở trong lồng giam lại giam nhiều người như vậy, đối với dân chúng của trấn Thần Linh cũng được coi như là một loại uy hiếp."
Điền Đường bật cười: "Vậy là tốt rồi.”
“Thần sứ đại nhân, thuộc hạ còn có một vấn đề?” Lỗ Anh lộ ra vẻ chần chờ.
“Ngươi cứ hỏi đi.” Điền Đường gật đầu, rồi đồng thời nhìn hắn.
“Không phải người đã nói nhất định phải vi phạm quy tắc mới có thể tiến vào trong lồng sao?” Lỗ Anh hỏi, kỳ thật điều mà hắn muốn hỏi nhất vẫn là vì sao Ngô Tu Kiệt lại muốn thương tổn Điền Đường, Điền Đường còn cố ý trở về để mở cửa cho hắn.
Điền Đường cười rồi chắp tay: "Ngô đại nhân muốn xem khu an toàn có khả thi hay không, vì thế hắn mới có thể đưa ra quyết định.”
Lỗ Anh sửng sốt một chút, rất nhanh liền hoàn hồn, trong mắt đều tràn đầy ý cười: "Chúc mừng Thần sứ đại nhân, lại được thêm một viên đại tướng!"

“Chờ ta, chờ ta!”
Thạch Hùng mang theo Ngô Tu Kiệt đi nghỉ ngơi, Lỗ Anh cũng có việc cần phải làm, sau khi để cho bọn họ đều rời đi, Điền Đường đã nghĩ rằng nếu đã trở về một chuyến, đơn giản liền ở trấn Thần Linh đi xung quanh một chút để nhìn xem, coi như là thỉnh thoảng nghỉ ngơi.
Lần trước, sau khi huyện Dương Nam xảy ra chuyện, Điền Đường liền một mực ở phủ Lâm Xuân, chỉ là ngẫu nhiên mới có thể trở về trấn Thần Linh một lần, tự nhiên cũng rất ít khi xuất hiện ở trong trường học.
Điều này cũng giống như lần trước khi nàng ở lại huyện Dương Nam, chỉ là lần này trấn Thần Linh đã phát sinh thay đổi lớn hơn rất nhiều so với lần trước, dù sao trong khoảng thời gian này bất kể là quy mô của nhà xưởng ở trấn Thần Linh, hay là số lượng cư dân, đều tăng trưởng lên không ít.
Lúc này vừa vặn thời gian là giữa trưa, nhà xưởng nghỉ ngơi, trường học cũng nghỉ ngơi, Điền Đường đi ở trong đám người, quần áo mặc ở trên người cùng với tất cả mọi người cũng không kém nhiều lắm, cả người rất nhanh đều bị nhấn chìm, cũng không có người nhận ra nàng.
Phía sau là trường học cùng với nhà xưởng, bao gồm cả nhà ở trấn nhỏ, Điền Đường muốn đi đến bên kia, chính là đi đối lập với đám người hiện tại, không nói trước là nàng có thể trở về được hay không, nếu như nàng không đi theo dòng người, cũng sẽ rất dễ dàng bị nhận ra, chỉ tăng thêm phiền toái.
Vốn định cứ như vậy mà đi xem một chút, chờ người xung quanh tản ra không nhiều lắm, nàng lại đi trở về, kết quả chợt nghe được một tiếng la ở phía sau truyền đến, nàng còn chưa kịp phản ứng, trên vai đã bị khoát một tay.
Điền Đường quay đầu lại, vừa vặn cùng tiểu cô nương ở phía sau bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ trong chốc lát, mặt cô bé liền đỏ lên, vội vàng buông tay đang khoác ở trên vai của Điền Đường xuống, có chút luống cuống tay chân: "Xin lỗi, thật xin lỗi, ta đã nhận lầm người, ta muốn tìm bạn học của ta, hai người các ngươi ăn mặc khá giống nhau, ta còn tưởng ngươi là nàng ấy chứ.”
Điền Đường cũng lấy lại tinh thần, trên mặt rất nhanh liền lộ ra nụ cười: "Không sao, nhiều người như vậy, nhận sai cũng là chuyện bình thường.”
“Ừ, thật sự xin lỗi," Tiểu cô nương nói, rồi nhìn xung quanh, sau khi tìm một vòng liền cúi đầu quay đầu lại, “Nhiều người quá, ta tìm cũng không thấy nàng.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Điền Đường hỏi.
"Ta muốn đi đến vườn hoa bên kia để ăn cơm," Tiểu cô nương nhấc chiếc giỏ nhỏ ở trong tay lên, "Trong trường học cũng có rất nhiều người, bên phía vườn hoa lại yên tĩnh hơn một chút, nhưng trấn Thần Linh có mấy vườn hoa lận, ta còn chưa nói với nàng là đi đến vườn hoa nào, bằng không ta vẫn nên là trở về tìm nàng đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận