Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1255 -




Mặc dù Thường Lâm hiện chỉ quản lý hai huyện nhỏ là huyện Thanh An và huyện Thanh Bình, nhưng hắn vẫn được coi là một trong những quan viên đầu tiên của thành Thần Linh được phái đi nên vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Đối với hắn hiểu biết một ít quy hoạch của thành Thần Linh sẽ có ích, đồng thời cũng là tích lũy nhân tài cho thành Thần Linh trong tương lai.
Thường Lâm lại gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Thần hiểu rồi, đa tạ thần sứ đại nhân."
Lúc này nhóm người đầu tiên đã đi ra, họ vừa đi ra liền thu hút sự chú ý của mọi người.
"Sao ngươi mua nhiều đồ thế?"
"Có bao nhiêu thứ trong đó?"
"Hôm nay có bán xà phòng không? Có bán vớ không?"
...
"Này, này... đừng hỏi ta, đừng hỏi ta, ta không mang đủ tiền, giờ về nhà lấy tiền trước, các người muốn mua đồ thì mang tiền nhiều vào, hôm nay đồ nhiều, ta nhìn cái gì cũng muốn mua."
"Thật không?"
"Tất nhiên là thật. Ta đã mua rất nhiều thứ. Nói dối ngươi làm gì chứ? Nếu ngươi không có đủ tiền thì về lấy đi. Nếu không, đến lúc không đủ tiền mua thứ mình muốn thì lại tiếc nuối, giờ ta đem đồ về trước, lát nữa xếp hàng chờ."
"Vậy nếu đồ bên trong bán hết thì sao?"
"Không thể nào, ngươi chưa thấy sao? Xe tới nhiều như vậy, bên trong lại lớn như vậy. Nhiều đồ như thế chỉ sợ ngươi không có tiền để mua thôi."
"Vậy ta cũng cùng ngươi trở về."
"Ta không trở về, ta đi vào nhìn thử."
Đám đông tản ra, có người cùng nhau quay lại lấy tiền, cũng có người nghĩ đến việc xếp hàng mua đồ trước.
Có người định chờ xem, liền thấy người phía sau cầm cái bao lớn liền quay ra sờ sờ chiếc túi, rồi cũng rời đám đông để quay về lấy tiền.
Thấy cảnh này, trong lòng Điền Đường nhẹ nhõm: "Bên ngoài nội thành rất khó để mở chợ. Đợi một thời gian nữa thì các huyện nhỏ cũng sẽ dựa theo hình thức như vậy mà mở chợ buôn bán hàng hóa. Trong thời gian này, ngươi nhớ phải quan sát nhiều hơn và ghi lại các vấn đề gặp phải để sau này còn có kinh nghiệm quảng bá cho mô hình huyện thành sau này. Đến lúc có thời gian rảnh thì về thành Thần Linh để truyền lại cho mọi người, cũng có thể làm một khóa học dạy lại cho các huyện lệnh."
Thường Lâm nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy hưng phấn: "Đã rõ!"
Điền Đường quay lại nói: "Ngày mai ta sẽ khởi hành đi huyện Bích Hóa, nơi này giao cho ngươi, vẫn là câu nói đó, ngươi cứ làm tốt việc của mình, có việc gì thì có thể tìm đến thành Thần Linh bất cứ lúc nào."
Thường Lâm theo sau Điền Đường: "Vâng!"
"Vậy ngươi đi làm việc trước đi, để ta trở về huyện Thanh Bình một mình là được rồi." Điền Đường đứng ở bên cạnh xe ngựa, quay người nói chuyện với Thường Lâm.
Thường Lâm gật đầu rồi quay người đi làm việc.
Điền Đường lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống bỗng nghĩ tới điều gì đó liền nhấn vào vòng xoáy may mắn trên giao diện trò chơi, tiện tay rút.
Hai ngày nay nhiều việc, nàng bận đến mức quên mất chuyện như vậy.
Sau khi xác nhận đã rút thăm, nàng nhìn bánh xe may mắn quay, dù biết rằng lần này sẽ không rút ra những phần thưởng tốt như cấp độ SSSS, nhưng vòng xoay may mắn tương đương đồ chùa, miễn là có thể rút được thứ gì đó thì vẫn đáng giá.
Nàng không tham lam chút nào.
Thật sự.
Đôi mắt của Điền Đường không ngừng rơi trên bàn xoay lớn, luôn nhìn vào cái kim, nhưng không nhìn thấy gì trên đó. Dù sao thì cuối cùng có thể rút ra loại phần thưởng nào vẫn còn phụ thuộc vào cái kim.
Kim quay xẹt qua...
[Chúc mừng người chơi, nhận được phần thưởng cấp A [xe năng lượng mặt trời]]
Năng lượng mặt trời gì cơ?
Điền Đường nhìn kỹ một chút, sau đó đột nhiên mở to hai mắt.
Mẹ kiếp! Xe hơi! Xe năng lượng mặt trời, nàng vậy mà cũng có một chiếc xe hơi???
Bởi vì ở trên đường rút được xe hơi chạy bằng năng lượng mặt trời, lúc trở về, trên mặt Điền Đường vẫn luôn mang theo nụ cười, cho dù đến tòa nhà văn phòng huyện Thanh Bình, nụ cười trên mặt nàng cũng không có giảm bớt.
Nàng thật cao hứng.
Dù sao lúc trước xe buýt năng lượng mặt trời làm nàng thất vọng hết lần này đến lần khác, cuối cùng thật vất vả mới được rút, kết quả là rút được chiếc xe buýt, một mình nàng dùng xe buýt cũng lãng phí, dứt khoát đem xe buýt làm phương tiện giao thông công cộng của thành Thần Linh.
Cuối cùng hạnh phúc thì hạnh phúc, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian này mỗi lần nhìn thấy xe buýt từ bên cạnh đi qua, trong lòng nàng vẫn sẽ vui mừng một chút, dù sao đây cũng là thứ nàng đã chờ đợi rất nhiều lần, cuối cùng mới rút được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận