Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1233 -




Chương 1233:
Vừa khéo hắn gặp Vệ Lương Tài, Thường Lâm vội vàng tiến lên tranh thủ hỏi thăm.
Hắn biết thân phận của Vệ Lương Tài , cũng biết hoàn cảnh của Vệ gia đã từng như thế nào. Tuy rằng hiện tại Vệ gia đang ở thành Thần Linh nhưng vẫn luôn im hơi lặng tiếng, hắn vẫn cảm thấy về sau Vệ gia nhất định sẽ đứng dậy quật khởi lần nữa.
Đặc biệt là sau khi Vệ Lương Tài vẽ ra toàn bộ khuôn mặt của các bá tánh đã thỉnh cầu “khai ân” ở cửa thành huyện Thanh An, điều này khiến hắn càng thêm tín nhiệm Vệ Lương Tài.
Vệ Lương Tài dừng bước: “Ta vẫn chưa tiếp xúc với các vấn đề ở thành Thần Linh. Lần này tới đây, cũng không có thân phận đặc biệt gì.”
“Nhưng vấn đề này ngoại trừ đại nhân ra, ta không thể tìm ai khác,” Thường Lâm nói, cũng không thay đổi xưng hô với Vệ Lương Tài, “Ta có thể xin một chút thời gian của đại nhân không?”
Vệ Lương Tài suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, ngươi hỏi đi.”
Thường Lâm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mở miệng: “Đại nhân, trong khoảng thời gian này huyện Thanh Bình phát triển vô cùng nhanh chóng, đặc biệt là khai khẩn đồng ruộng. Nếu tiếp tục tốc độ khai khẩn như này, chắc chắn là không bao lâu nữa sẽ có thể vượt qua huyện Thanh An, trước kia thần sứ đại nhân cũng chỉ trong một đêm kiến tạo huyện Thanh Bình, chuyện khả thi như vậy, tại sao không làm như vậy từ trước?”
Vệ Lương Tài cẩn thận hỏi lại: “Ý của ngươi là tại sao lúc trước thần sứ đại nhân chỉ phái các ngươi đi trợ giúp tu sửa đường và nhà ở, mà không phải trực tiếp nói chuyện với nữ thần, để nữ thần xây dựng?”
Thường Lâm lập tức gật đầu: “Chính là như thế, đúng là đại nhân hiểu ý ta.”
Vệ Lương Tài nhíu mày, ánh mắt nhìn chung quanh huyện Thanh Bình, một lúc lâu sau hắn mới quay đầu lại, nhìn Thường Lâm: “Ngươi cảm thấy hiện tại bá tánh sinh hoạt như thế nào?”
“Rất tốt,” Thường Lâm không hề do dự mà trả lời, “Mấy ngày nay ta nghe bá tánh khen ngợi không chỉ một lần , hiển nhiên là do bọn họ rất may mắn mới có thể ở một chỗ như vậy, cũng rất vui mừng khi có thể đi vào nơi này. Cuộc sống như này đối với nông dân bình thường mà nói, có lẽ đã là cuộc sống tốt nhất trên cuộc đời này mà bọn có thể nghĩ tới.”
Vệ Lương Tài thấy hắn nói như vậy, gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy có thể sở hữu nhà ở đều như vậy, thích chứ?”
“Sao mà không thích chứ?” Thường Lâm kinh ngạc về câu hỏi với góc độ này của Vệ Lương Tài. Cẩn thần sứy nghĩ, hắn cảm thấy chẳng có chỗ nào không tốt, chỉ có thể nói lên suy nghĩ của hắn, “Thần sứ đại nhân nói chuyện cùng thần nữ, có thể chỉ trong một đêm tạo ra một tòa thành, bá tánh cũng có thể nhanh chóng sống ở trong thành, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Ngươi nghĩ vậy cũng không sai, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, nếu làm hết toàn bộ như vậy, bá tánh sẽ nghĩ như thế nào không?” Vệ Lương Tài tiếp tục hỏi, lần này không chờ Thường Lâm trả lời nữa mà lập tức trả lời luôn, “Bá tánh sẽ cảm thấy bọn họ có thể ỷ hết lại vào thần nữ, ỷ vào thành Thần Linh. Việc tu sửa nhà ở, tu sửa con đường, thậm chí là còn nhiều việc khác. Những điều này ở trong mắt thần nữ có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng cứ thế mãi, bá tánh sẽ mất đi kỹ năng đi mưu sinh.”
Thường Lâm hơi trợn tròn mắt.
Vệ Lương Tài thở ra một hơi: “Tất cả mọi việc đều do thần nữ làm, có lẽ chỉ trong một đêm thần nữ có thể xây dựng thành trì cho thiên hạ. Nhưng nguyện vọng của nhiều bá tánh cũng chỉ là an cư lạc nghiệp. Sau khi đã có được điều đó thì bá tánh dần mất đi mục tiêu, mê mang về tương lai sẽ phải làm như thế nào.”
Trong lòng Thường Lâm có chút xúc động, cẩn thần sứy nghĩ lại, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là cái gì, cho đến khi Vệ Lương Tài nói câu tiếp theo.
“Học thức càng cao thì theo đuổi càng nhiều, trường học ở thành Thần Linh có thể giúp người học được càng nhiều tri thức, khiến thứ người ta theo đuổi càng không giống nhau. Nhưng trong số bá tánh có rất nhiều người lớn tuổi, không đủ thông minh, sẽ không có nhiều hiểu biết. Năng lực mỗi người khác nhau, bọn họ cần phải có một công việc thích hợp, có lẽ công việc đó không giúp cho bọn họ học được cái gì, cũng không thể giúp cho bọn họ kiếm được quá nhiều tiền, nhưng đối bọn họ mà nói, như thế cũng đã đủ rồi.”
Thường Lâm há miệng thở dốc, thật lâu sau mới nên tiếng: “Ví dụ như nói việc xây nhà và làm đường?”
Vệ Lương Tài gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận