Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1183 -




Chương 1183:
Lý Nhị Trụ ghìm dây cương, tốc độ của xe ngựa cũng không nhanh: "Bào đại nhân muốn nghe nói thật hay là nói dối?"
Bào Tử Thời nhìn hắn: "Đương nhiên là nói thật."
Động tác ghìm dây cương của Lý Nhị Trụ nhanh hơn một chút: "Bào đại nhân, từ nhỏ ta đã không cha không nương, cũng không biết cảm giác được phụ mẫu che chở, nhưng ta vẫn rất thương bọn họ, nếu không có bọn họ cũng không có ta trong thiên hạ, nhi tử của Bào đại nhân cũng như vậy, nếu không có Bào đại nhân, bọn họ sẽ phải chịu nghèo khổ hành hạ từ nhỏ chứ không phải đến bây giờ mới phải chịu, bọn họ đã có được nhiều hơn so với bá tánh bình thường, hiện tại cũng có một cuộc sống tốt, mà những thứ đó cũng là Bào đại nhân cho, bởi vì nếu không có Bào đại nhân, bọn họ không có khả năng được đến trường học."
Bào Tử Thời trầm mặc.
Lý Nhị Trụ không quay đầu lại, tiếp tục nói: "Thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn bá tánh, người có thể đến trường học lại được bao nhiêu, những người có thể đến trường, được đọc sách đều là trong nhà có cải của, hiện giờ nhi tử của Bào đại nhân có thể mưu sinh trên trấn cũng là là do Bào đại nhân đã bồi dưỡng, không có Bào đại nhân, hiện tại bọn họ ngay cả cơ hội mưu sinh ở trên trấn cũng không có."
"Ngươi cũng thật biết nói chuyện, trách không được Bùi đại nhân sẵn lòng nhận ngươi làm học trò." Bào Tử Thời nở nụ cười, trong tươi cười lại mang theo vài phần chua xót.
"Không, ta có thể nhận Bùi đại nhân làm thầy không chỉ vì ta biết ăn nói, mà còn vì ta vẫn luôn cố gắng" Cuối cùng lần này Lý Nhị Trụ cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Bào đại nhân, điều nhi tử bình thường làm sẽ không phải là bản thân thì sống trên trấn, lại để phụ mẫu của mình ở lại nhắn thôn làm ruộng?"
Bào Tử Thời run rẩy một chút, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra.
"Mặc dù cuộc sống của bọn họ ở trên trấn vừa khổ vừa mệt nhưng cũng vẫn tốt hơn ở nhắn thôn, huống hồ Bào đại nhân từng làm quan văn" Lý Nhị Trụ nhìn phía trước: "Từ quan hồi hương, trồng trọt qua ngày, nói thì đơn giản, khi thật sự làm lại khó, lúc trước ta làm lưu manh ở trấn cũng sẽ sống chết muốn ở lại trên trấn, bởi vì chỉ có ở trên trấn, ta mới có thể kiếm được cơm ăn, nếu ở nhắn thôn, sẽ phải tự làm ruộng, ta không muốn cuộc sống như vậy."
Bào Tử Thời than nhẹ một câu, cũng nhìn về phía trước, lần này hắn không tiếp tục nói chuyện.
Lý Nhị Trụ cũng không nói chuyện, lời nên nói hắn đều đã nói, sau đó thế nào là chuyện của Bào gia, không có quan hệ gì với một người ngoài như hắn.
Lại qua thời gian một nén nhang, xe ngựa cuối cùng cũng đi tới trấn trên.
Từ trong thôn đến trấn trên giám sát không quá nghiêm ngặt, Lý Nhị Trụ cũng tương đối quen thuộc trấn nhỏ, trước khi đối phương mở miệng đã tươi cười đưa tiền qua. Đối phương nhận được tiền, nhìn cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp cho bọn họ tiến vào.
Sau khi xe ngựa vào bên trong, Lý Nhị Trụ theo hướng dẫn của Bào Tử Thời, đi đến nhà trưởng tử của hắn trước.
Hai nhi tử của Bào Tử Thời, trưởng tử lấy thê tử là người kinh thành, thứ tử thì lấy thê tử là người trên trấn, thời điểm người trước thành thân, Bào Tử Thời còn đang làm quan trong kinh thành, thời điểm người sau thành thân, hắn đã từ quan hồi hương.
Khi đó, phụ mẫu của thê tử trưởng tử xảy ra chút chuyện, thời điểm Bào Tử Thời hồi hương, cũng mang theo thê nhi trở về, hiện giờ thật vất vả mới tìm được một chỗ dừng chân ở trấn trên.
Lý Nhị Trụ đi theo Bào Tử Thời tới một con hẻm, đầu hẻm rất nhỏ, xe ngựa không vào được, chỉ có thể tạm thời cột ở bên ngoài.
Hai người đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong hẻm nhỏ, nhìn thấy một cánh cửa tối đen như mực.
Sau khi gõ cửa, qua một hồi lâu bên trong mới có người đến mở cửa.
Người đến là một phụ nhân, thấy rõ người đứng ngoài cửa là Bào Tử Thời, theo bản năng cúi đầu, một lát sau mới quay đầu lại: "Phu quân, cha đến rồi."
Trong phòng vang lên tiếng động, lại một lát sau, có người khập khiễng đi tới, nhìn thấy Bào Tử Thời, hai mắt sáng ngời: "Cha, mau vào ngồi."
Không cần nhiều lời, người trước mắt nhất định là trưởng tử của Bào Tử Thời.
"Không cần, trong nhà có chút chuyện." Bào Tử Thời thấp giọng nói.
"Cha. . . chuyện này. . ." Trưởng tử cúi đầu, do dự hồi lâu mới đưa tay lật lý y của mình ra, động tác thuần thục nhưng cứng ngắc, rõ ràng có thể nhìn ra động tác của hắn còn mang theo vài phần không tình nguyện, nhưng sau một hồi y vẫn lấy ra một túi tiền to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận