Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1455 -




Việc phổ cập pháp luật, điều chỉnh tâm trạng của bá tánh và điều chỉnh phạm vi khu vực cảnh sát sẽ phải chậm rãi thực thi từng chút một. Chờ sau khi cu an toàn biến mất, những công việc đó mới thực sự bắt đầu có tác dụng.
Về đối ngoại, Điền Đường đưa ra lý do là do thần lực của thần nữ trong mấy năm nay đã hao tổn quá nhiều. Hiện giờ thiên hạ đã yên ổn, thần nữ cũng yên tâm nên mới định thu hồi sự bảo vệ của khu an toàn trong thành Thần Linh.
Toàn bộ thành Thần Linh, ngoại trừ đám người bên Du Ninh và bản thân Điền Đường bản nhân ra, không ai biết chốt mở của khu an toàn nằm trong tay của Điền Đường, chỉ cần nàng muốn thì có thể khởi động lại khu an toàn bất cứ lúc nào.
Người của Tần gia đã yên lặng từ sau khi trải việc Điền Đường cố tình nhắm mục tiêu vào. Đa số người cũng đã từ bỏ tham vọng, nhưng trong số đó cũng không thể thiếu những người có “tâm tư lớn”.
"Ngươi có thể đồng ý lời trước kia của ta.” Dung Dật đứng ở Điền Đường trước mặt.
“Tại sao phải đồng ý?” Điền Đường mỉm cười, “Thân phận của ngươi, hoàn cảnh ngươi lớn lên khác với hoàn cảnh của ta, và nó cũng khác với rất nhiều người trong thành Thần Linh. Ngươi nói rất đúng, nếu lấy thân phận của ngươi ra thì bọn họ sẽ dễ mắc câu hơn. Nhưng nói vậy, chẳng phải người biến thành người công cụ sao?”
Dung Dật nghi hoặc hỏi: “Người công cụ?”
“Đúng, giống như cần câu vậy, chỉ là một công cụ,” Điền Đường cũng nhìn đối phương, “Nếu ngươi không phải là ngươi, nếu trước kia người không lựa chọn như vậy, có lẽ ta sẽ không ngần ngại mà coi ngươi trở thành người công cụ. Nhưng hiện tại chúng ta là bằng hữu, quan hệ bằng hữu, không phải là quan hệ có thể lợi dụng nhau.”
Dung Dật lẳng lặng mà nhìn Điền Đường, một lúc sau nhẹ giọng nói: “Chúng ta là bằng hữu sao?”
“Đúng vậy, là bằng hữu,” Điền Đường gật đầu, “Lòng người rất phức tạp, cho dù bây giờ hiện tại nơi cảm thấy ngươi vì thiên hạ, dùng mọi thủ đoạn để một lưới bắt những người đó, vậy về sau thì sao? Mười năm sau hai mươi năm sau, cuối cùng người nghĩ lại, cho dù chỉ là hối hận trong chớp mắt nhưng ngươi sẽ vẫn luôn ghi tạc đáy lòng. Nó sẽ như một thứ gì đó kẹt lại ở trong đáy lòng của người, thứ rất nhỏ, cũng không phải rất đau, nhưng nó vẫn luôn ở đó và làm gây khó chịu cả đời.”
Ngón tay của Dung Dật khẽ run run.
Điền Đường tiếp tục nói tiếp: “Lúc chúng ta còn đối đầu nhau, ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, con đường của ta chỉ có một. Nhưng bây giờ không giống như vậy, hiện tại trước mặt chúng ta đều có rất nhiều con đường học. Con đường kia của người cũng không phải duy nhất, nếu như vậy, chúng ta cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ chứ?”
Dung Dật ngẩng đầu nhìn Điền Đường, vừa lúc đụng phải đôi mắt mang theo ý cười của Điền Đường.
“Dung lão sư, học trò của người còn đang đợi lão sư của bọn chúng tới trường dạy đấy. Ngoan nào, đừng làm loạn nữa, mau tới trường đi.” Điền Đường cười rồi phất tay về hướng hắn.
Dung Dật ngơ ngẩn, ngay sau đó bất đắc dĩ bật cười, trong lòng hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi tới miệng thì chỉ nhẹ nhàng nói một lời “Ừm.”
Lần này rồi đi, bước chân của Dung Dật uyển chuyển nhẹ nhàng, như là đã bỏ được tảng đá nặng nhất trong lòng.
Hắn hiện tại họ Dung tên Dật, không phải họ Tần, cũng không còn liên quan tới hoàng thất.
Làm một bá tánh bình thường, hắn không cần phải lăn lộn tranh chấp trong hoàng thất. Hết thảy đã là quá khứ, đã sớm cuốn theo chiều gió bay đi.
Cuộc đời của hắn, ở thời điểm này bắt đầu bước sang một trang mới.
Sau khi đi được vài bước, hắn nhìn thấy có một người đứng ở bên ngoài. Hầu như lúc nào đối phương cũng đứng ở kia, cũng không biết đã đứng được bao lâu, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn đối phương lập tức cử động.
Không chờ đối phương tới khom người, Dung Dật lập tức đi lên trước: “Vừa đi vừa nói chuyện đi.”
“Được.”
Người đứng chờ bên ngoài tất nhiên là Yến Mãn.
Từ sau khi Dung Dật rời đi, hắn vẫn luôn ở trong thành Thần Linh. Hiện tại địa vị của hắn cũng không tính là rất cao, nhưng cũng nắm giữ quyền lợi nhất định. Tổng thể mà nói, cuộc sống của hắn ở thành Thần Linh còn thoải mái hơn một chút so với cuộc sống trước kia.
Mấy năm nay, điều mà hắn để ý nhất chính là Dung Dật đột nhiên rời đi.
Lúc sánh vai đi cùng nhau, Yến Mãn nhỏ giọng gọi: “Bệ… Chủ tử…”
“Về sau gọi ta là Dung Dật đi, đây là tên hiện tại của ta,” Dung Dật nghiêng đầu nhìn hắn, “Lúc ta mới mười tuổi, ngươi đã ở bên cạnh ta. Chỉ trong chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng hiện giờ cảnh còn người mất, nhưng cũng không phải tất cả đều là chuyện xấu.”
Yến Mãn nhìn người trước mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận