Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1313 -




Các bá tánh đều run bần bật.
“Các ngươi có đồng ý đi theo cùng nhau làm việc không? Nếu như không đồng ý, chúng ta sẽ tạm thời đưa các ngươi đến sống ở huyện thành khác một khoảng thời gian, còn nếu như đồng ý, mỗi ngày làm việc đều có tiền công, mỗi ngày đều sẽ có đồ ăn tươi ngon đưa đến, các ngươi có thể dùng tiền công để mua đồ ăn.”
Vừa nói, đối phương vừa chỉ chỉ cái xe cách đó không xa, giải thích với mọi người: “Các ngươi có nhìn thấy cái xe ở đằng kia không? Đó là nguyên liệu nấu ăn tươi ngon vừa mới đưa đến, sau này huyện Nội Cừ sẽ có chuyển biến khá lớn, nếu như các ngươi nguyện ý ở lại, về sau sẽ không thiếu việc để làm.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Nữ tử ôm hai đứa nhỏ dẫn đầu lên tiếng: “Ta nguyện ý làm việc, việc gì ta cũng biết làm, hơn nữa sức lực rất lớn, các ngươi mướn ta đi.”
Một tiếng hô này, những người còn lại cũng vội vã hoàn hồn, bắt đầu mồm năm miệng mười nói bản thân có năng lực, có người nói sức mình lớn giống như nữ tử kia, có người nói mình là tay đánh cá lành nghề, có người nói bản thân biết dệt lưới đánh cá, hoa hòe lòe loẹt cái gì cũng có, hữu dụng vô dụng, toàn bộ đều nói ra hết, sợ bản thân nói chậm liền sẽ bị ghét bỏ.
Đối phương cũng không sốt ruột, vẫn luôn im lặng mà lắng nghe bá tánh nói, đến khi bá tánh đã gần như nói xong, mới rút giấy bút từ trong ngực ra: “Từ từ tới, lần này cần nhiều người, chỉ cần các ngươi có thể làm việc là được, tất cả nói lại một lượt từ đầu đi, có thể xếp hàng không? Từng người một đến đây, báo tên và cả những chuyện các ngươi có thể làm cho ta.”
Các bá tánh không ngờ người trước mắt lại ôn hòa như vậy, dần dần thả lỏng: “Đại nhân, chúng ta thật sự có thể tiếp tục ở lại nơi này làm việc sao? Hơn nữa làm việc còn có thể có tiền công, các ngươi cũng không đuổi chúng ta đi?”
“Sao có thể chứ?” Đối phương cười: “Vốn dĩ các bá tánhg sống ở đây, có lý nào lại đuổi các ngươi đi, mục đích thần sứ đại nhân tu sửa bến cảng nơi này cũng là vì để cuộc sống sau này của mọi người có thể càng tốt hơn một chút, ai nói muốn đuổi các người đi đâu chứ?”
Bá tánh đều thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ có thể xếp hàng rồi chứ?” Đối phương lại cười nói lần nữa.
“Có thể có thể.” Các bá tánh liên tục gật đầu, bắt đầu luống cuống tay chân xếp hàng, sau khi vòng vo một hồi, nữ tử mở miệng đầu tiên bị lại bị đẩy ra phía trước.
“Đại… Đại nhân…” Nữ tử lắp bắp.
“Không cần căng thẳng,” đối phương vẫn nở nụ cười: “Các ngươi cũng đều nhớ tên của ta chút đi, tên ta là Uông Đại Hổ, về sau nếu như có chuyện gì, lúc nào cũng có thể tìm ta.”
“Cái tên này của đại nhân…” Trong đám người có người mở miệng theo bản năng, vừa mới nói được nửa câu liền bịt kín miệng mình.
Uông Đại Hổ không hề để ý, giọng điệu vẫn ôn hòa bình tĩnh giống như ban nãy: “Thực tầm thường có phải không? Đây là tên do cha ta đặt, ta cũng giống như các người, đều là bá tánh bình thường, cho nên các ngươi cũng không cần quá sợ hãi, chúng ta tới nơi này, là vì để giúp các ngươi sống tốt hơn, chứ không phải để phá hủy cuộc sống của các ngươi.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn mọi người, cái tên có tác dụng lớn hơn so với những gì hắn tưởng tượng, bởi vì chuyện tên tuổi, lòng cảnh giác của bá tánh với hắn dường như cũng ít đi một chút.
Uông Đại Hổ nghĩ ngợi, cầm bút nhìn nữ tử và hai hài tử mà nàng che chở: “Hai hải tử của ngươi sao? Trượng phu ngươi cũng ở đây?”
“Không, không có.” nữ tử lắc đầu, ôm con càng chặt hơn, giọng điệu nói chuyện vô cùng căng thẳng: “Năm ngoái trượng phu ta ra biển, không cẩn thận bị rơi xuống biển, cũng không còn trở về nữa.”
“Thật xin lỗi, ta không nên nhắc đến chuyện này.” Uông Đại Hổ chân thành nói xin lỗi, sau khi nghĩ ngợi thì nói: “Tình huống của ngươi đặc biệt, xem như là gia đình nghèo khó, ta sẽ ghi chép đúng sự thật về hai hài tử của ngươi, đừng sợ, không phải muốn làm gì đâu, chẳng qua là sau này đến lúc huyện Nội Cừ này mở trường học, ngươi phải nhớ đưa con đến trường học, trường học miễn học phí, tình huống của ngươi còn có thể miễn trừ một vài khoản phí khác, để con đến trường học, đến lúc đó ngươi cũng có thể yên tâm làm việc.”
Nữ tử dần dần thả lỏng, không biết vì sao, trong hốc mắt đột nhiên ngấn lệ, nàng vội vàng ngẩng đầu lau đi nước mắt trên mặt, nhanh chóng hỏi: “Thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên, thành Thần Linh đều giống như vậy.” Uông Đại Hổ nói, lại dò hỏi vấn đề ban đầu một lần nữa: “Hiện tại có thể nói rồi chứ? Ngươi tên là gì, ta ghi chép một chút.”
Nữ tử lau nước mắt xong, ngấn lệ mỉm cười, trịnh trọng gật đầu: “Ừm, ta tên Bối Ngư!”
……
Mãi đến rất nhiều năm sau, Bối Ngư cũng không quên được chuyện đã phát sinh ngày hôm nay.
Những chuyện mà nằm mơ cũng không dám nghĩ, từ ngày này đều bắt đầu lần lượt trở thành hiện thực, mang đến cho nàng, cho huyện Nội Cừ một cuộc sống mới.


Bạn cần đăng nhập để bình luận