Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 658 -




Chương 658:
Lật xuống một chút, phía dưới là tình huống của các thôn xóm khác.
Lúc trước thổ phỉ tập kích, xảy ra chuyện không chỉ có thôn Điền gia mà thôi, một ít thôn xóm xung quanh thôn Điền gia cũng đều xảy ra chuyện, chỉ là Điền Đường vẫn luôn chỉ chú ý đến chuyện của thôn Điền gia.
Mà trong phần tư liệu này, cũng đã viết tỉ mỉ tình huống của các thôn xóm khác.
Lúc ấy người của các thôn xóm khác gặp chuyện không may, một bộ phận đã chạy tới trấn Phong Thu, một bộ phận đã gặp chuyện không may dưới đao của thổ phỉ, cũng có một bộ phận giống như dân chúng của thôn Điền gia, cũng đã bị bắt đi.
Trong số đó, có một số người vẫn đang ở trong mỏ.
Điền Đường buông tài liệu ở trong tay xuống, ngón tay cũng đã đặt trên tài liệu viết "Mỏ quặng", nàng nhẹ nhàng gõ xuống.
“Thần sứ đại nhân là đang muốn đi điều tra mỏ quặng sao?” Lâm Thành Phúc chủ động nói.
"Quặng sắt là tài nguyên trọng yếu.” Điền Đường ngẩng đầu, "Hiện nay chiến sự thiên hạ loạn lạc, thứ trọng yếu nhất tất nhiên sẽ là lương thực, trừ cái đó ra, sự tồn tại của quặng sắt cũng không thể bỏ qua, có quặng sắt, mới có thể chế tạo được binh khí, tăng cường thực lực của binh lính."
Lâm Thành Phúc đứng thẳng dậy: "Vị trí của quặng sắt kia cách phủ Lâm Xuân cũng không xa, lúc trước sau khi thuộc hạ tìm được người, đã cố ý đi hỏi qua Thạch đại nhân, Thạch đại nhân đã nói như đinh đóng cột, mỏ quặng không hề có liên quan gì với Văn Bình, nhưng chính bởi vì như vậy, chuyện này mới kỳ quái, nếu như mỏ quặng không thuộc về sự quản lý của Văn Bình, vậy thì nó có thể vẫn tồn tại là đã dựa vào ai?"
"Đúng vậy, hơn nữa lúc trước dân chúng của thôn Điền gia rõ ràng bị binh lính của Lâm Xuân bắt đi, tại sao lại xuất hiện ở mỏ này? Trong khoảng thời gian này, ta đã nhìn thấy trong thư phòng của Văn Bình có rất nhiều thư từ, nhưng cũng không hề nhìn thấy bất cứ tư liệu nào liên quan đến mỏ quặng, với tính cách của Văn Bình, nếu như không có người đứng sau quặng mỏ này, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp bắt lấy nó." Điền Đường nói, đây cũng là điều mà trong khoảng thời gian này nàng vẫn không nghĩ ra bất kỳ điều gì.
“Văn Bình vì bảo vệ phủ Lâm Xuân, không tiếc sử dụng kiếm của mình, tất nhiên hắn cũng không thể không biết tầm quan trọng của binh khí, một mỏ sắt lớn như vậy, nếu không nắm được thật sự rất là đáng tiếc.” Lâm Thành Phúc nheo mắt lại.
"Đúng vậy.” Điền Đường nở nụ cười, "Người của triều đình cũng biết chỉ có người như Văn Bình mới có thể toàn toàn bảo vệ được phủ Lâm Xuân, liền để cho Văn Bình ở khắp nơi đi cướp người như vậy đều có thể dễ dàng được tha thứ, chỉ là một mỏ sắt mà thôi, nếu Văn Bình muốn cường thế mà đoạt, vị kia hẳn sẽ mở một con mắt rồi nhắm một con mắt đi?"
"Nhưng Văn Bình lại không làm như vậy, ngược lại lựa chọn né tránh, không chỉ không đi đoạt mỏ sắt, ngược lại còn đưa người đi qua, hoặc là người ở sau lưng mỏ sắt ngay cả Văn Bình cũng không dám đắc tội, hoặc là đã có người hạ mệnh lệnh, không cho phép Văn Bình động đến mỏ sắt kia."
Lâm Thành Phúc nói xong, nhìn về phía của Điền Đường, dùng ánh mắt để hỏi ý kiến của Điền Đường.
“Trước tiên liền xác nhận một chút Văn Bình cùng với quặng mỏ bên kia có hay lui tới hay không.” Điền Đường nói, “Nếu như hắn có lui tới, thì phải nghĩ biện pháp tạm thời giấu diếm chuyện Văn Bình đã bị chúng ta khống chế."
Lâm Thành Phúc lập tức gật đầu: "Vâng."
"Về phần của mỏ quặng bên kia, trước mắt phải xác nhận quan hệ của bọn họ cùng với triều đình, sau khi trấn Thần Linh xây dựng xong, ta dự định sẽ từng bước đem tin tức của trấn Thần Linh truyền ra bên ngoài, với một quặng sắt ở bên cạnh, bảo đảm không chừng bọn họ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên để cắn người.” Điền Đường thản nhiên nói, sau đó nàng đã ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Phúc, "Nếu bọn họ cũng có tham dự vào chuyện cướp người, chúng ta chiếm mỏ quặng cũng không tính là cường thủ hào đoạt đi?"
Lâm Thành Phúc sửng sốt một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận