Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1268 -




Ngoài mặt, Hạ Tùng Dương vẫn rất tín nhiệm y, cũng sẵn lòng để y tham gia một ít chính sự, nhưng trên thực tế chỉ cần gió thổi là cỏ lay, Hạ Tùng Dương sẽ bắt đầu nghi ngờ, mà y chỉ có thể ứng phó với nghi ngờ của Hạ Tùng Dương, chủ yếu là bởi vì không phải lúc nào Hạ Tùng Dương cũng đúng, nhưng nếu chỉ một lần hoài nghi của Hạ Tùng Dương dừng ở đúng điểm mấu chốt của y thì có thể y đã không thể duy trì được địa vị hiện tại của mình để giúp Hạ Tùng Dương đưa ra hạ sách trái với lương tâm rồi.
Thế này đối với y mà nói cũng không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Bởi cho cho dù không có sự tồn tại của thành Thần Linh, Hạ Tùng Dương cũng không phải là minh chủ có thể tín nhiệm được.
Lúc này trong thành Thần Linh, Điền Đường vừa mới trở về, nhận được một số tài liệu khẩn.
Sau khi xác nhận xong nội dung trong tài liệu thì một cuộc họp khẩn cấp đã được tổ chức ngay sau đó.
Mà cuộc họp lần này, Điền Đường cố ý cho người đi mời một người không đảm nhận chức vụ ở thành Thần Linh đến.
Nàng vốn tưởng sẽ mất rất nhiều công sức nhưng người đi mời đã báo lại tin tức rất nhanh, nói người kia cần soạn sửa một lúc đã rồi sẽ lập tức qua đây.
“Ai tới vậy?” Lý Nhị Trụ đi vào phòng họp sớm nhất, nghe được bên kia đáp lời thì ngẩng đầu hỏi.
“Lát nữa sẽ biết.” Điền Đường đi đến hàng ghế đầu của phòng họp, sắp xếp lại vị trí của mấy tấm biển ở trên một chút, chủ yếu là để dịch chuyển vị trí của mấy người phía sau.
Lý Nhị Trụ thấy hành động của nàng thì quay đầu nhìn đám người bên ngoài chuẩn bị vào, bước nhanh đến dãy bàn đầu của phòng họp, tráo hai tấm biển trên đó.
Điền Đường ngoảnh đầu nhìn hắn.
Lý Nhị Trụ chỉ vào vị trí bên cạnh Điền Đường không được xếp tấm biển, cười xấu xa: “Người có thể ngồi ở vị trí này, không còn ai khác nữa, vẫn nên để bọn họ sánh đôi ngồi cùng nhau thì hơn.”
Người ngoài cửa tràn vào.
“Tại sao chỗ ngồi của ta lại cao hơn của ngươi?” Người đặt câu hỏi là Vệ Lương Tài.
Lý Nhị Trụ ôm lấy vai y, chỉ ra ngoài cửa: “Người đến rồi.”
Vệ Lương Tài nhìn theo tầm mắt của Lý Nhị Trụ, khi thấy rõ người tới rồi thì trong lòng nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng lại thì lời đã thốt ra trước: “Phụ thân.”
Mọi người vẫn chậm chạp chưa phản ứng gì cho đến một tiếng gọi này của Vệ Lương Tài, sau đó mới nhận ra, vội vàng chắp tay lại: “Vệ tướng quân.”
“Hạ, bây giờ ta đã sửa thành họ Hạ rồi, hơn nữa cũng không còn là tướng quân nữa.” Nói xong, hắn ta bình tĩnh bước vào trong phòng họp, để mọi người sửng sốt đứng bên ngoài.
Đối với chuyện sửa họ này, người thích ứng nhanh nhất chính là bản thân hắn.
Điền Đường cười nhìn hắn ta đang đi vào cửa, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: “Hạ tướng quân ngồi ở đây đi, Hạ tướng quân là tướng quân của bá tánh, cho dù đến thành Thần Linh vẫn là tướng quân trong lòng bá tánh, việc này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Điền Đường nói xong, mọi người đều lấy lại tinh thần, trăm miệng một lời gọi “Hạ tướng quân”.
Hạ Kiến Đình vẫn nghiêm mặt, nhưng có thể cảm nhận rất rõ hắn cũng không bài xích khi ở trong này, quả đúng thật như thế, nếu hắn không muốn thì hôm nay có làm cách nào cũng không thể mời hắn tới được.
Bùi Phong Bình tới sau hơi muộn một chút, tất cả mọi người đã ổn định chỗ ngồi, lúc hắn nhìn thấy Hạ Kiến Đình, trên mặt cũng có vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt lại, lấy một cuốn sổ trong tay đưa đến trước mặt hắn ta: “Nếu đã đến rồi thì họp hành nghiêm chỉnh đi, ghi biên bản cuộc họp cho tốt.”
Hạ Kiến Đình cúi đầu xuống thấy cuốn sổ trắng trước mặt, nhìn chằm chằm một lúc rồi yên lặng cầm bút lên.
Lúc Hạ Kiến Đình ngẩng đầu lên thì toàn bộ những người còn lại trong phòng họp lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ không chú ý đến hành động trước đó của Hạ Kiến Đình.
Điền Đường ở ở giữa hai người, xem như khoảng cách gần nhất để quan sát người, lúc này ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Hạ Kiến Đình nghe lời như vậy.
Chẳng qua cẩn thận ngẫm lại hình như cũng không có gì là kỳ lạ, tuy thân phận của “Vệ Kiến Đình” là Vệ tướng quân được mọi người kính trọng nhưng ở trước mặt Bùi Phong Bình, mặc dù hai người có chức quan ngang nhau nhưng hắn ta vẫn cư xử như vãn bối, trưởng bối dạy bảo, tự nhiên vãn bối sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Bầu không khí trong phòng họp trải qua một hồi “nháo nhào” đã thoải mái hơn không ít, bỗng nhiên chuyện của Hạ Kiến Đình đã được mọi người tiếp nhận, cả đám người đã chuẩn bị tốt để bắt đầu cuộc họp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận