Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 961 -




Hắn lại tạm dừng, ánh mắt đảo qua mọi người một lần nữa, cẩn trọng nói nốt câu: “Nhưng nếu ngươi không muốn đi làm nhiệm vụ, cũng không bằng lòng rời khỏi quân doanh thì ta sẽ khinh thường ngươi, bởi vì loại người như vậy không xứng ở lại trong quân doanh.”
Môi trường ở thành Thần Linh quá tốt, điều duy nhất Thạch Hùng lo lắng chính là binh lính đợi ở thành Thần Linh quá lâu, sau đó dần mất đi ý chí chiến đấu, bên cạnh đó hắn cũng muốn nhân cơ hội này chỉnh đốn đám binh lính một lượt.
Hầu hết binh lính của phủ Lâm Xuân ban đầu cũng không tự nguyện tới nơi này, mà chỉ vì tuân theo chính sách của triều đình, sau này phủ Lâm Xuân thuộc quyền quản lý của thành Thần Linh thì, những binh lính cũng không thay đổi gì nhiều, rời đi không nhiều lắm mà gia nhập cũng không kém là bao.
Bản thân binh lính không có việc gì làm thì bình thường nhiệm vụ của bọn họ chính là huấn luyện, sau đó chờ đợi chiến tranh không biết khi nào sẽ đến.
Mà ở môi trường thành Thần Linh, về cơ bản có thể đảm bảo cho binh lính ở trong doanh trại không cần lo đến chăn ấm đệm êm.
Nếu ngay cả dũng khí đi chấp hành nhiệm vụ bọn họ cũng không có thì không khác gì thành Thần Linh đã nuôi một đám phế vật.
“Tướng quân, lúc trước khi thành Thần Linh vẫn còn là phủ Lâm Xuân, chúng ta đã ở tại nơi này, khi đó ngày nào chúng ta cũng lo lắng đề phòng, sợ một ngày nào đó sẽ bị một dao của kẻ địch giết chết. Thú thật, thời điểm kia bọn ta thật sự rất sợ hãi, sợ sau khi đi rồi, trong nhà có phụ mẫu, còn có thê nhi sẽ không còn nơi để dựa vào. Nhưng bây giờ chúng ta biết được dù bản thân có gặp phải chuyện không may thì thần sứ đại nhân và thành Thần Linh sẽ chăm sóc thân nhân bọn ta thật tốt, nếu đã như vậy rồi thì còn cái gì để bận tâm nữa?”
“Đúng vậy, tướng quân, người nhà của chúng ta đều đã được thành Thần Linh thu nhận, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện nên làm, chẳng sợ bất cẩn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng có thể an tâm nhắm mắt, vậy là đủ rồi.”
“Tướng quân, vì chúng ta đã ở lại nơi này, con đường trước mặt chỉ có một.”
“Tướng quân, chúng ta nguyện ý xông lên.”
“Tướng quân, chúng ta đi cướp càng nhiều bá tánh về càng tốt, như vậy thì có thể cho bọn họ một cuộc sống tốt hơn gấp bội!”
“Cướp người!”
“Cướp người! Cướp người! Cướp người!”
Theo sau một tiếng hô lên, nháy mắt bầu không khí của khu huấn luyện từ trạng thái nặng nề chuyển sang nhiệt huyết. Lúc đầu chỉ có những người nghe lời của Thạch Hùng nói rồi hò hét, bây giờ càng gọi càng có nhiều người hưởng ứng, thậm chí cả người ở ngoài khu huấn luyện ở trong trạng thái không biết gì cũng đều bắt đầu lớn tiếng hò hét.
Cho đến lúc cả quân doanh tràn ngập tiếng hò hét.
Ngô Tu Kiệt lùi lại vài bước, chợt nghe được một trận hò hét ầm ĩ này, nhịn không được bịt lỗ tai lại đi đến bên cạnh Thạch Hùng, hỏi thử rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Thạch Hùng dở khóc dở cười chỉ vào một tiểu binh hét hai từ này trước, rồi chỉ tay về phía nhóm người kêu gọi hô hào đầu tiên: “Chính là hắn, sau đó là bọn hắn. trước đó bắt đầu hô hào, nói là muốn tìm cách cướp bá tánh về, không nghĩ đến mới đầu chỉ kêu gọi thôi sau lại thành càng ngày càng có nhiều người hô hào theo."
Đến lúc này, những người đứng ở trước mặt Thạch Hùng không hô hào nữa, nhưng ở ngoài khu huấn luyện vần còn tràn ngập những tiếng hô khẩu hiệu “Cướp người”, càng làm cho âm thanh vang vọng từ bên ngoài vào.
Đúng lúc này, có người vội vã chạy từ bên ngoài vào: “Tướng quân, không ổn, Thạch tướng quân, Ngô tướng quân, tin tức lần này chúng ta xuất hành đã bị lan truyền hết ra ngoài, tất cả mọi người đều đi báo danh, nói rằng nhất quyết muốn tham gia vụ cướp người lần này, làm gì cũng không cản lại được.”
“Có bao nhiêu người đến báo danh?” Thạch Hùng lập tức hỏi lại.
“Hiện tại đã có khoảng vài trăm, còn có rất nhiều người khác đã nghe nói chuyện này cũng đều vội đi báo danh hết. Tướng quân, tổng cộng lần này chúng ta sẽ đi bao nhiêu người ạ?” Người tới đột nhiên hỏi một câu.
“Đại khái khoảng hai, ba nghìn.” Thạch Hùng đáp lại vài chữ: “Lúc đầu có rất ít người ra ngoài, sau này đi ra ngoài có nhiều người hơn cũng tốt.”
“Đa tạ tướng quân, ta cũng đi báo danh.” Người tới lập tức xoay người, chạy về rất nhanh theo hướng vừa đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận