Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1043 -




“Như vậy hả…” Lý Nhị Trụ kéo dài thanh âm lần nữa, con ngươi lại xoay chuyển, đột nhiên vỗ tay, “Được, ta đây liền giúp tướng quân đi xem, tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ mang theo tin tức tướng quân muốn biết đi ra!”
Hạ Tùng Dương nở nụ cười, chỉ vào một bàn thức ăn bị Lý Nhị Trụ ăn không còn một mảnh: “Ngươi có thể đi vào sẽ không đi ra, nhưng trước đó bản tướng quân đã kêu người bỏ thêm chút gì đó vào bàn thức ăn này, trừ phi ngươi không sợ chết.”
Lý Nhị Trụ vừa nghe, vội vàng bắt đầu móc cổ họng, nhưng từ khi hắn ăn đồ vào bụng đến bây giờ, đã qua một lúc lâu, lúc này hắn móc thế nào, cũng nhiều lắm móc ra một chút nước chua.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tùng Dương: “Tướng quân thật ác độc.”
“Bổn tướng quân nói giữ lời, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn bổn tướng quân cho ngươi, bổn tướng quân không chỉ đem giải dược cho ngươi, còn có thể cho ngươi đồ ngươi muốn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không tổn thương tánh mạng của ngươi, đến lúc đó bổn tướng quân cũng sẽ giữ lời hứa thả ngươi rời đi.”
“Ta muốn một ngàn lượng… hoàng kim!” Lý Nhị Trụ cắn răng, nói một cái hắn cho là ‘Con số thiên văn’.
Hạ Tùng Dương nở nụ cười, gật đầu đáp ứng: “Được.”
“Vậy ngươi thề, ngươi thề nếu không giữ lời hứa, liền... Nhân vương không có khả năng đoạt được thiên hạ!”
Hắn vừa nói ra lời này, trong mắt Hạ Tùng Dương lập tức hiện lên vài phần bất mãn, nhưng hắn vẫn cắn răng gật đầu: “Có thể, theo như ngươi nói, bản tướng quân thề, nếu bản tướng quân không giữ lời, Nhân Vương sẽ không thể đoạt được thiên hạ.”
Lý Nhị Trụ lập tức vươn tay thành chưởng.
Hạ Tùng Dương giơ tay, nhẹ nhàng vỗ tay với hắn.
Sau đó, Hạ Tùng Dương đem thứ hắn muốn nói đơn giản cho Lý Nhị Trụ, để cho hắn sau đó đi thành Thần Linh xác nhận, hơn nữa lúc nói chuyện ba lần bốn lần ám chỉ độc trong cơ thể Lý Nhị Trụ.
Trong lúc Hạ Tùng Dương nhắc nhở hết lần này đến lần khác, sắc mặt Lý Nhị Trụ càng ngày càng khó coi.
Sau khi xác định, Lý Nhị Trụ vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Các ngươi chuẩn bị thuốc giải cho tốt, ta khẳng định rất nhanh sẽ trở về đòi thuốc giải.”

“Không có việc gì, thân thể hắn rất cường tráng, không có bất kỳ độc tố nào.” Bạch Quán Chúng thu hồi tay đang ấn trên mạch cổ tay Lý Nhị Trụ, “Thật ra thiên hạ cũng không có độc dược thần kỳ như trong thoại bản võ hiệp, người nói câu này chắc hẳn bị bệnh.”
“Ta đã nói chắc chắn không có trúng độc rồi mà, từ nhỏ đến lớn ta đều biết trong mấy thứ trong thoại bản đều là giả.” Lý Nhị Trụ thu tay, “Lại nói, người giống như Hạ Tùng Dương, hắn đột nhiên tới tìm ta, làm sao có thời gian chuẩn bị dược vật như vậy.”
“Thật sự không có thuốc như vậy sao?” Du Ý hơi có chút tiếc nuối nhìn Lý Nhị Trụ, với vẻ mặt ‘ngươi thế mà không có trúng độc’.
Lý Nhị Trụ hơi lui về phía sau.
“Đừng nhúc nhích.” Bạch Quán Chúng đang xử lý vết thương trên cổ hắn, “Lúc trước ngươi bị thương chỉ băng bó qua loa một chút, hiện tại đã kết vảy, nếu không xử lý tốt, trên cổ rất dễ dàng lưu lại vết sẹo.”
“Lưu thì lưu thôi, đại nam nhân trên người có mấy vết sẹo tính là chuyện gì.” Nói tới nói lui, Lý Nhị Trụ vẫn ngoan ngoãn ngẩng cổ lên để Bạch Quán Chúng xử lý, đồng thời dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Du Ý, “Du đại phu, Du đại phu, ngươi tha cho ta đi, ngươi xem ta đã bị thương thành như vậy, như thế nào mà ngươi còn mong ta trúng độc?”
“Không phải ngươi nói trên người đại nam nhân có mấy vết sẹo không sao sao.” Du Ý ôm cánh tay, vẫn dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Lý Nhị Trụ, “Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự trúng độc, nghĩ tới đây nghiên cứu, sớm biết ngươi không có trúng độc, ta sẽ không tới.”
“Làm ơn, bác sĩ Du, ngươi mau về đi.” Lý Nhị Trụ liên tục chắp tay.
Người xung quanh thấy động tác xin tha của hắn, đều không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng thật ra mọi người đều biết, Du Ý tới đây không chỉ là bởi vì tò mò, dù sao thân phận của nàng cũng không đơn giản, cho dù chuyên về khoa nhi, nhưng loại chuyện trúng độc này cũng không chỉ có thể phát sinh ở người lớn, Du Ý ít nhiều cũng có đọc lướt qua một chút.
Nếu Lý Nhị Trụ thật sự trúng độc ngay cả Bạch Quán Chúng cũng không có biện pháp, Du Ý có lẽ có thể giúp đỡ.
Điền Đường cũng cười, cười xong nhìn Du Ý mở miệng nói: “Du Ý, nếu ngươi bận thì về trước đi, trong bệnh viện còn cần ngươi, ở đây có bác sĩ Bạch là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận