Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 486 -




“Nơi đó so với kinh thành còn đẹp hơn như vậy sao?” Trong đám người có người kinh hô thành tiếng: “Hứa Liên, ngươi cũng từng tới kinh thành rồi sao?”
“Bởi vì chính ta đã tới rồi, ta mới dám nói như vậy, ta biết chuyện này khó mà tin được, nhưng sự thật là như vậy, nơi đó… không có chiến tranh, không đói khổ, không có quần áo rách rưới, vật tư trong trấn Thần Linh có giá rất rẻ, ngay cả người cai quản cũng có tính khí rất ôn hòa” Hứa Liên nói xong, giơ tay đặt lên trước ngực, do dự một hồi liền móc ra một mặt dây chuyền. “Mọi người xem đi, đây là chứng minh thân phận của ta, chỉ cần trở thành cư dân của trấn Thần Linh, thì có thể nhận được chứng minh thân phận.”
“Ta từng nhìn thấy cái này rồi, lúc phát cơm cho những vị khách ta có nhìn qua, những người đó dường như rất quý trọng nó, ta nghĩ đó là một đồ trang sức có giá trị, nhưng không ngờ tới cái này dùng để chứng minh thân phận.” Có người vừa nói vừa hâm mộ nhìn mặt dây chuyền trên ngực Hứa Liên.
“Cái đó... ta có thể sờ nó không?”
Hứa Liên đưa mặt dây chuyền ra: “Ngươi có thể sờ thử, cẩn thận một chút, ta không muốn làm hư đâu, vật này chờ mọi người đi trấn Thần Linh thì có thể có, mọi người nhìn xem, mặt sau còn viết tên của ta.”
Chu Chí thấy Hứa Liên lấy ra mặt dây chuyền, hắn cũng rút mặt dây chuyền của mình ra: “Ta cũng có cái này, tên của ta cũng được viết trên đó, việc đăng ký thân phận cũng rất đơn giản. Chỉ cần nói tên của mình một cái, một lúc sau mặt dây chuyền liền hiện tên bên trên, thậm chí không cần điêu khắc. Thực ra thì ta muốn lấy tấm thẻ kia, nhưng không có thứ để đựng, liền cùng với Hứa Liên lấy mặt dây chuyền. Chờ đến khi chúng ta đến trấn Thần Linh, ta liền có thể mua một tấm thẻ nữa.”
“Oa, thật là lợi hại, không hổ là nơi được thần nữ che chở."
Mặc dù chỉ đi vài ngày, Hứa Liền và Chu Chí trở lại với trạng thái tinh thần hoàn toàn khác, hai người không cách nào kìm nén sự vui mừng trên mặt, có lúc đang ngẩn người đều theo bản năng mỉm cười.
Đối với quân binh mà nói, tuyên truyền tốt nhất chính tự mình trải qua.
Sau khi Hứa Liền và Chu Chí thuật lại, lại có mấy người lấy lý do khác nhau lần lượt đưa gia đình rời khỏi huyện Dương Nam đến trấn Thần Linh, sau nhiều lần thì hàng nghìn người trong đội đóng quân đều bắt đầu hành động.
Khi Tề Duệ Đạt định thần lại, nhận ra quân doanh có điều gì đó không ổn, thì chính hắn cùng binh lính của mình đều bị bao vây bởi nhóm quân binh và vệ đội của trấn Thần Linh.
Trong số hơn một nghìn người trong quân doanh, chỉ có mấy chục người thực sự chịu sự quản lý của Tề Duệ Đạt, những người còn lại hoặc là đã đưa gia đình đến trấn Thần Linh, hoặc là đang dự định đưa gia đình đến trấn Thần Linh, hoặc là đã biết thật sự có trấn Thần Linh, họ liền không chút do dự đứng về phía trấn Thần Linh, trở thành kẻ thù của Tề Duệ Đạt.
“Lâu Đồng Nghĩa, ngươi muốn tạo phản sao? Người cũng đừng quên, Văn đại nhân đang chờ ta hồi âm, nếu hắn biết ta bị các ngươi bắt, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Tề đại nhân đừng trách hạ quan, hạ quan thật sự không dám nhận, hạ quan cũng không có dũng khí như vậy.” Lâu Đồng Nghĩa mỉm cười nhìn Tề Duệ Đạt. “Chẳng qua là hiện giờ Văn đại nhân đang chống lại Nhân Vương, chắc hẳn không có cách nào phân tâm để coi chừng huyện Dương Nam, trong khoảng thời gian này chắc phải ủy khuất Tề đại nhân tạm thời ở huyện Dương Nam. Nếu Văn đại nhân gửi thư tới, hạ quan nhất định sẽ thay mặt Tề đại nhân chuyển lời tới Văn đại nhân, hạ quan tuyệt đối sẽ không để cho Văn đại nhân trách cứ Tề đại nhân."
Tề Duệ Đạt chợt hiểu ra lui về phía sau một bước, muốn tìm đường thoát thân, trong lòng hắn tràn đầy hoảng sợ, không nhịn được thốt lên: “Ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì khiến nhiều thuộc hạ của ta đều quay ra phản bội?"
“Nếu Tề đại nhân muốn biết, chúng ta có thể từ từ nói chuyện, Tề đại nhân ngài nếu không muốn bị thương, tốt nhất nên khoanh tay chịu trói, bằng không thì đao kiếm không có mắt, chẳng may làm Tề đại nhân bị thương thì không tốt." Lâu Đồng Nghĩa giơ tay lên tỏ ý cho Tề Duệ Đạt tự mình đi vào huyện Dương Nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận