Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 70 -




Ngón tay của nàng vô thức đặt lên trên ngọn đồi nhỏ.
Thông báo của trò chơi bỗng nhiên hiện lên.
[Người chơi có muốn loại bỏ ngọn núi không? Yêu cầu chi phí 10 lượng bạc.]
Cái này cũng có thể làm được?
Điền Đường nuốt nước miếng, trong lòng vẫn nhịn không được kích động, nếu ngọn núi nhỏ có thể loại bỏ…
[Người có muốn loại bỏ ngọn núi lớn này không? Yêu cầu chi phí 100 lượng bạc.]
Điền Đường:…
Núi nhỏ 10 lượng, núi lớn 100 lượng, cách tính này không có gì sai cả!
Điền Đường cẩn thận suy nghĩ một chút, kiếp trước muốn đi xuyên quốc gia, không thể không mở một cái đường hầm, bây giờ 100 lượng bạc đối với nàng hơi đắt, nhưng khi thực sự cần phải dỡ bỏ những ngọn núi, đừng nói là 100 lượng, thậm chí là 1000 lượng bạc cũng không đắt.
Những bất kể đó là gì, nàng tính một thời gian nữa rồi nói sau.
Một mặt tài chính hiện tại của nàng không đủ, số tiền đó nên được sử dụng một cách khôn ngoan, mặt khác loại núi này đối với thôn Điền gia mà nói là một hàng rào bảo hộ tự nhiên khác, tạm thời để chúng ở lại cũng không có ảnh hưởng gì với thôn Điền gia.
Nàng lại nhìn vào một nhiệm vụ khác.
Nhà gỗ, học đường, cầu của thôn cấp hai đều đã hoàn thành, số lượng thôn dân thôn Điền gia hiện tại là 118 người, còn thiếu 82 người mới có thể thăng cấp, nàng rất chờ mong khen thưởng thôn cấp hai.

“Hồ đồ, ngươi đang làm gì thế hả?”
“Cha, ta không nói đùa.” Bạch Phục Linh nghiêm mặt nói: “Tình hình thiên hạ bây giờ tối tăm không rõ, Bạch gia chúng ta chỉ là thương nhân bán thuốc, bọn họ cần gì phải bảo vệ an toàn cho chúng ta?”
Bạch gia khởi nghiệp bằng y học, sau đó buôn bán thuốc kiếm tiền, đến bây giờ địa vị của Bạch gia tuy không đến nỗi cực cao nhưng cũng có vài phần sức nặng.
Từ khi tình thế thiên hạ không rõ ràng, Bạch gia đã lập tức trở về trấn Phong Thu, mở một y quán nhỏ ở nơi đây.
Nhưng thực tế thì Bạch gia đang tìm cách gặp gỡ một số người, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ trong thời khắc nguy nan.
Người của Bạch gia chỉ coi Bạch Phục Linh như một đứa trẻ ngây thơ, nói chuyện cũng không che giấu nên đã để cho Bạch Phục Linh biết được rất nhiều chuyện.
Thiên hạ hiện giờ có ba thế lực cầm quyền mạnh mẽ nhất, một là Hoàng thất đương thời, một là Triệu Vương, còn lại là Nhân Vương.
Triệu Vương và Nhân Vương lấy lý do Hoàng đế hiện giờ đang ngồi trên ngôi vị danh bất chính ngôn bất thuận nên lần lượt khởi nghĩa ở hai nơi, lòng mang ý đồ muốn cướp lấy hoàng vị.
Ba thế lực lớn ai cũng cho mình là đúng, giằng co không dứt, cuối cùng cũng chỉ có thể âm thầm tích góp binh lực.
Nếu chỉ như vậy thì Bạch Phục Linh sẽ không quá sốt ruột, ít nhất là trong lúc ba thế lực này tranh chấp thế nào cũng luôn có một thế lực nổi bật, chỉ cần Bạch gia bọn họ có thể giữ thế trung lập, tiếp tục buôn bán dược liệu, không tham gia chính sự, thì đến khi Tân Đế đăng cơ, Bạch gia cũng có thể tìm được một con đường sống.
Nhưng dưới ba thế lực lớn này, còn có nhiều thế lực nhỏ đang tranh chấp, ngay ở bên ngoài trấn Phong Thu này cũng đã tồn tại một thế lực nhỏ đang lặng lẽ ngủ đông.
Giữa thiên hạ đại loạn này, rất nhiều người có dã tâm đều muốn chen ngang một chân, nếu như không cẩn thận bị tóm thì cùng lắm cũng chỉ một chữ chết. Nếu như gặp được may mắn, không chừng thật sự có thể làm cho giang sơn thay tên đổi họ.
Bạch Quán Chúng lắc đầu: “Phục Linh, không phải chúng ta muốn thoát thân thì sẽ có thể thoát thân ngay được, ngươi nói chúng ta đi ngược lại, tới thôn xóm xa xôi để tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng thiên hạ này tột cùng sẽ hỗn loạn đến khi nào thì ai cũng không biết.
Không nói đến ta, chính bản thân ngươi tự nghĩ xem, ngươi có thể chịu đựng được cuộc sống gian khổ sáng dậy lúc mặt trời mọc, đến tận khi mặt trời đi ngủ mới nghỉ ngơi không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận