Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 645 -




Cho đến nay, Bùi Phong Bình đã dùng hết thời gian mình có thể dùng được, nếu không có Từ Triết tới, hắn nhất định phải ép buộc mình lựa chọn từ bỏ một số thứ.
Ánh mắt Bùi Phong Bình rơi xuống mấy quyển sách trên bàn, bình tĩnh ngồi sau thư án, mở ra một quyển sách bắt đầu đọc, vừa đọc sách vừa ghi chép.
Chỉ trong chốc lát sau, Bùi Phong Bình đã vào trạng thái tập trung.
Từ Triết đứng nhìn một lúc, rồi chủ động giúp Bùi Phong Bình sắp xếp tài liệu trong phòng.
Hắn biết rõ thói quen của Bùi Phong Bình, cho dù sắp xếp tài liệu cũng sẽ tiến hành theo thói quen của Bùi Phong Bình, sẽ không làm loạn trật tự sắp xếp sách.
Thư từ trấn Thần Linh đến phủ Lâm Xuân, bây giờ con đường giữa hai nơi hoàn toàn thông, tốc độ so với trước đây nhanh hơn không ít, nhưng ngay cả như vậy, nếu như ra roi thúc ngựa đưa tới cũng cần một hai canh giờ, trong thời gian ngắn Điền Đường ở phủ Lâm Xuân cũng không thể nhận thư được.
Nói cách khác, họ phải đợi ở đây cho đến khi Điền Đường nhận được thư, sau khi xác nhận điểm thuộc tính, mới có thể phán đoán tác động của điểm thuộc tính đối với Bùi Phong Bình.
Từ Triết luôn ở trong thư phòng cùng Bùi Phong Bình, lúc ăn cơm cũng là hắn tìm người đi chợ mua một ít đồ ăn đơn giản.
Lúc này Bùi Phong Bình đang đắm chìm trong việc đọc sách, hắn hoàn toàn không để tâm những gì đang diễn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không quan tâm người tới đưa cơm là ai, nhận lấy ăn, nhưng một tay còn lại vẫn cầm bút, một tay lật sách, một tay ghi chép.
Từ Triết cũng đi qua xem vài lần, nhưng thấy Bùi Phong Bình chưa hề ngẩng đầu lên một lần, hắn cảm thấy cực kì bội phục trước nghị lực này.
Lần này, từ khi Từ Triết đến, mãi cho đến tối, Bùi Phong Bình vẫn vùi đầu đọc sách.
Mắt thấy bóng đêm càng lúc càng sâu, Từ Triết mấy lần nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, sợ Bùi Phong Bình thức khuya không tốt đối với cơ thể, muốn nhắc Bùi Phong Bình đi nghỉ ngơi trước, chuyện thuộc tính có thể chờ ngày mai nói sau.
Ngay lúc hắn quay đầu lại nhìn Bùi Phong Bình, đột nhiên phát hiện tốc đọ lật sách của Bùi Phong Bình nhanh hơn trước không ít, thậm chí khuôn mặt hắn còn lộ ra sự vui vẻ, như thể niềm vui khi thông suốt một vấn đề gì đó đã suy nghĩ rất lâu.
Thay đổi như vậy, hiển nhiên là điểm thuộc tính vừa thêm vào đã có tác dụng.
Từ Triết lại đợi thêm một lát, sau khi sắc trời đã tối hơn một chút, mới tiến tới cắt ngang Bùi Phong Bình đang trong quá trình học tập, nói:
“Lão sư, thời gian không còn sớm, người nên trở về nghỉ ngơi thôi.”
“Hiện giờ trạng thái vi sư rất tốt, lại học thêm một chút.” Bùi Phong Bình ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói thẳng, hắn hoàn toàn đắm chìm trong việc học tập, đã hoàn hoàn không còn nhớ đến chuyện của thuộc tính mà Từ Triết đã nói với mình trước đó.
Từ Triết bật cười, tiến về phía trước “Lão sư, trạng thái của người ngày mai cũng sẽ tốt hơn.”
Bùi Phong Bình bỗng dưng ngẩng đầu, sau đó chợt nhớ tới lời Từ Triết nói lúc trước.
Hắn cúi đầu, không thể tin nhìn quyển sách trong tay.
Cho đến lúc này nhớ lại, hắn vẫn có thể nhớ được cảm giác lúc đột nhiên thông suốt, vấn đề khiến hắn băn khoăn trong một thời gian dài, chỉ là trong nháy mắt đó, lại đột nhiên được giải quyết, hắn tưởng là do tích lũy lâu dài, mình đột nhiên hiểu rõ.
Hiện tại nhớ lại, hình như chỉ trong nháy mắt kia đột nhiên thay đổi.
Bùi Phong Bình thuận tay rút ra một quyển sách từ trong đống sách, lật xem vấn đề đã làm mình khó xử rất lâu rồi, lần này nhìn lại, hắn vẫn nhìn một lúc lâu, nhưng sau đó, trong đầu đã có cảm hứng, sau khi múa bút trên giấy, lập tức có đáp án.
“Này thật giống như là có thần giúp đỡ!” Bùi Phong Binh vỗ tay đóng sách lại, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn cùng vui sướng, cho dù hồi tưởng lại thời điểm giải đáp ra, vẫn có thể nhớ lại khoảnh khắc thỏa mãn đó.
“Lão sư, nên nghỉ ngơi thôi, sắc trời tối rồi.” Từ Triết nhìn Bùi Phong Bình chỉ lo cao hứng, hoàn toàn quên mất việc phải nghỉ ngơi, vội vàng tiến lên đỡ, tính đưa hắn trở về nghỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận