Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 807 -




[Lệnh bài phủ thành: Đây là lệnh bài thuộc về phủ thành, khi kích hoạt chế độ “cấm đi lại ban đêm”, dưới chế độ “cấm đi lại ban đêm” bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi khu an toàn, trừ phi giải bỏ chế độ “cấm đi lại ban đêm”, hoặc mang theo lệnh bài phủ thành mới có thể ra vào.]
[Có kích hoạt “cấm đi lại ban đêm” không?]
Điền Đường nghiêm túc nhìn thông báo dò hỏi, trực tiếp chọn [không], lúc này mới nhìn kỹ chữ phía trên.
Sau khi nhìn qua lại nhìn mấy lần, nàng mới xác nhận là mình không có nhìn lầm.
Nàng cúi đầu, nhìn lệnh bài phủ thành trong lòng tay, suy nghĩ cách dùng lệnh bài phủ thành này.
Thông báo không viết rõ “cấm đi lại ban đêm” chỉ có thể kích hoạt vào ban đên, nói cách khác bất luận ở thời điểm nào, chỉ cần nàng kích hoạt “cấm đi lại ban đêm” liền có thể cấm bất luận kẻ nào ra vào khu an toàn .
Bản thân khu an toàn có chế độ “không thể ác ý đả thương người, không thể ác ý giết người”, nhìn từ mặt ngoài, tác dụng của lệnh bài phủ thành này giống như tác dụng của khu an toàn, rốt cuộc cho dù là người nào vào phạm vi khu an toàn, nếu làm chuyện ác ý với dân trấn Thần Linh , liền sẽ bị bắt vào lồng sắt.
Nhưng bảo hộ khu an toàn cũng chỉ là nhằm vào người có lòng mang ác ý, nếu người không có ác ý tiến vào khu an toàn, sẽ không kích hoạt phòng hộ khu an toàn.
Hiện tại số lượng dân cư trấn Thần Linh chẳng qua có mấy vạn người, nhìn giống như là một con số rất khổng lồ, nhưng so với dân cư khắp thiên hạ thì không tính là nhiều, mặc kệ là triều đình vẫn là Nhân Vương, Triệu Vương, đều có thể tùy ý xua đuổi mấy vạn lưu dân khắp nơi.
Thời điểm tin tức trấn Thần Linh lộ ra, một khi triều đình và Nhân Vương xua đuổi mấy vạn người dân đến trấn Thần Linh, chẳng sợ những người này sẽ không xúc phạm tới bản thân những người dân trấn trấn Thần Linh, nhưng sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết đối với sinh hoạt bình tĩnh ở trấn Thần Linh.
Có lệnh bài phủ thành này, nàng có thể làm tốt nhiều chuyện mà lúc trước không làm được.
Điền Đường cất lệnh bài phủ thành đi, hơi đảo tròng mắt, bắt đầu suy nghĩ nên sử dụng lệnh bài như thế nào để làm một chút việc thú vị.
Sau khi xác nhận tác dụng của lệnh bài phủ thành, nàng nhìn về phần khen thưởng cuối cùng, tính toán mở vòng xoay may mắn.
Đúng lúc này, ánh mắt nàng dừng ở màn hình giám sát cách đó không xa, lập tức từ trên sô pha đứng dậy, đi đến trước màn hình theo dõi, phóng to một trong màn ảnh đang quay chụp, hình ảnh trực tiếp chiếm cứ toàn bộ màn hình theo dõi.
Đến lúc này, Điền Đường cũng dễ dàng thấy rõ được tình huống trên màn ảnh theo dõi.
Nàng nhìn chằm chằm trong chốc lát, xoay người đi đến cửa thang máy, đi thang máy xuống lầu.
Nàng vừa đến dưới lầu, liền nhìn thấy Du Ninh cưỡi xe đạp đến nhà của trấn nhỏ.
“Ngươi mới vừa ở trên xuống?” Du Ninh dừng lại ở cửa, nhìn thấy Điền Đường vừa mới đi ra khỏi thang máy.
“Ừm, ta vừa lúc ở trong phòng khách nhìn được, phiền toái ngươi.” Điền Đường biết Du Ninh hỏi cái gì, hơi mỉm cười.
Nàng gần như là đi xuống lầu ngay khi nhận thấy được bất thường, kết quả không ngờ Du Ninh cũng đến nhanh như vậy, có thể thấy được nàng vẫn luôn giám sát tình huống ở màn ảnh theo dõi, chân thành nói lời cảm tạ.
Du Ninh đạp một chân lên trên mặt đất, một chân còn lại đạp trên bàn đạp, nghe được Điền Đường nói cũng cười: “Nếu ngươi đã phát hiện, ta cũng không lo lắng nữa, vậy thì chuyện này để ngươi đi xử lý, ta trở về trường học.”
Đôi mắt Điền Đường dừng ở tên người Du Ninh : “Có ngươi ở đây ta rất yên tâm.”
Du Ninh cười rồi đạp lên bàn đạp, tới chỗ bên cạnh Điền Đường, giơ tay lên đầu nàng rồi nhẹ nhàng xoa xoa, lúc này mới cưỡi xe xoay người rời đi.
Điền Đường nhìn Du Ninh, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất ở tầm mắt, mới tiến vào nhà của trấn nhỏ, lập tức đi lên lầu hai.
“Lỗ Anh.”
“Thần sứ đại nhân?” Trong văn phòng, hai người đồng loạt ngẩng đầu.
Điền Đường nhìn Lỗ Anh với Lý Nhị Trụ, trực tiếp mở miệng: “Vừa đúng lúc hai người các ngươi đều ở đây, mang những người này theo ta đi dẫn vài người trở về.”
Điền Đường nói xong, hai người đều đứng thẳng lên, trong mắt lập lòe kích động cùng với tò mò.
……
“Phạm ca, nơi này hình như có gì khác lạ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận