Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 306 -




Sau khi cân nhắc dược tính, Bạch Quán Chúng lựa chọn cho Lỗ mẫu uống thuốc cảm.
Dược vật trong tay Điền Đường là phần thưởng nhận được lúc cứu chữa Chu phu nhân, chủ yếu có ba loại thuốc tiêu viêm, thuốc cảm mạo và thuốc giảm đau.
Trong khoảng thời gian này cũng vẫn không có lấy ra dùng, lần này nếu như không phải gặp phải loại lựa chọn lưỡng nan như này, chắc hẳn nàng cũng sẽ không lấy ra.
Những dược vật này đều đến từ khen thưởng của trò chơi, nàng tin tưởng sử dụng lúc này vấn đề không lớn, nhưng loại dược vật này, sai một ly đi ngàn dặm.
Trong đó, đúng bệnh mới có thể có tác dụng, nếu không đúng bệnh, vậy thì sẽ có hại đối với thân thể.
Nàng không sợ những thuốc này không có hiệu quả, chỉ sợ dược hiệu những dược vật này quá tốt, người không chống đỡ được dược hiệu mà thôi.
Nhưng so với thuốc mạnh mà Bạch Quán Chúng nói, dùng những thuốc này đại khái càng có có tính ổn định hơn.
Cho nên nàng quyết định giao đồ vào trong tay Bạch Quán Chúng, để cho hắn phán đoán có nên sử dụng hay không.
Cũng may thuốc cảm mạo coi như có hiệu quả với bệnh trạng của Lỗ mẫu, sau khi uống thuốc được một thời gian, nhiệt độ cao của nàng liền có xu thế lui xuống, như vậy đối với tình huống trước mắt mà nói, xem như là tin tức rất tốt.
Bạch Quán Chúng lại bắt mạch cho Lỗ mẫu, lần này thần sắc hắn thoải mái hơn trước không ít, sau khi bắt mạch xong, hắn ngẩng đầu: “Lỗ Anh, ngươi lập tức đi lấy giấy bút, ta kê đơn thuốc cho ngươi, ngươi tới y quan lấy ít thuốc, bệnh của nương ngươi đã được khống chế, nếu nàng có thể tỉnh lại nhìn thấy ngươi, nỗi sầu trong lòng có thể tản đi hơn phân nửa, kế tiếp chỉ cần điều trị thật tốt, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”
Nghe vậy, hai chân Lỗ Anh mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: “Cảm ơn Bạch đại phu.”
Sau đó hắn xoay người đối mặt Điền Đường, cúi người quỳ lạy: "Đa tạ thần sứ đại nhân, thần sứ đại nhân đã cứu mạng nương ta, sau này Lỗ Anh nguyện ý vì thần sứ đại nhân lên núi đao dưới biển lửa, nguyện ý báo đáp ân tình của thần sứ đại nhân, từ nay về sau tuyệt đối không oán hận.”
Lỗ Anh rất rõ ràng tình huống mẫu thân hắn có thể chuyển biến tốt đẹp, là bởi vì Điền Đường lấy ra dược liệu, nếu như không có dược liệu của Điền Đường, coi như là Bạch Quán Chúng, cũng chỉ có thể hạ liều thuốc mạnh đánh cược vận may.
Quan trọng hơn là ngay cả trong tay Bạch Quán Chúng cũng không có loại dược liệu như vậy, mà trong tay Điền Đường lại có, có thể tưởng tượng được nguồn gốc những dược liệu kia quý giá bao nhiêu.
Điền Đường đang muốn nói chuyện, trước mắt đột nhiên nhảy ra nhắc nhở trò chơi.
[Chúc mừng người chơi, độ trung thành của thôn dân Lỗ Anh đối người chơi đạt tới 100%, ban thưởng bạc * 200 lượng, điểm năng lực *3, giá trị danh vọng +1]
Điền Đường quét mắt nhìn khen thưởng, xong cúi đầu nhìn Lỗ Anh: "Đứng lên đi, ngươi chăm sóc mẫu thân ngươi thật tốt, những chuyện khác chờ mẫu thân ngươi tỉnh lại rồi nói.”
Lỗ Anh đứng dậy, thẳng lưng, thái độ trước sau đối với Điền Đường cũng không khác nhau lắm, ôm quyền khom người: “Vâng, thần sứ đại nhân.”
Nếu như không phải nhắc nhở nhảy ra, Điền Đường căn bản nhìn không ra bất kỳ khác biệt nào.
Sau khi Lỗ Anh tạ ơn Điền Đường, vội vàng mang theo phương thuốc Bạch Quán Chúng kê đi bốc thuốc, sau đó vẫn luôn chăm sóc Lỗ mẫu.
Dựa theo ý của Bạch Quán Chúng, chỉ cần Lỗ mẫu có thể tỉnh lại, bệnh tình của nàng mới xem như hoàn toàn ổn định.
Cũng may sau đó vài lần Bạch Quán Chúng chẩn bệnh cho Lỗ mẫu, tình trạng của nàng rõ ràng vẫn tốt lên.
Đến ngày hôm sau, Lỗ mẫu cuối cùng cũng tỉnh lại, vả lại lần đầu tiên nhìn thấy Lỗ Anh, vốn tưởng rằng đứa nhi tử đã chết lại có thể còn sống trở về, đúng thật là tốt hơn so với bất kỳ một dược vậy nào, lúc này liền ôm hắn khóc rống một hồi.
Sau khi khóc xong, khúc mắc trong lòng Lỗ mẫu giảm đi hơn phân nửa, sau đó bình phục tâm tình, lục tục nói đến chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận