Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 213 -




Chương 213:
“Lâm ca, có phải thần sứ đại nhân có thành kiến với ngươi không?”
“Nguyên Minh, đừng nói nữa!
Khấu Nguyên Minh vèo một cái đứng lên, trên mặt tràn đầy không vui: "Nếu không phải nàng có bất mãn với ngươi, tại sao lại gọi ngươi đến thôn Điền gia vào lúc này?"
"Đúng vậy, Lâm ca, lần này chúng ta thật sự không thể nhịn nữa, ngươi thật vất vả mới mang theo người trở về xây dựng trấn Phong Thu, nàng ta thì hay rồi, cũng không thèm thương lượng với ngươi một tiếng, trực tiếp kêu người khác lại đây thay ngươi, đây chẳng phải là muốn đoạt công lao của ngươi sao, rõ ràng nàng ta không đặt ngươi trong lòng.”
“Lâm ca, chúng ta không thể nhẫn nhịn như vậy được.”
“Lâm ca......”
Lâm Thành Phúc nhíu mày nhìn mấy người bọn họ nói: “Cho nên trong mắt các ngươi, là ta đang chịu oan ức sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Khấu Nguyên Minh lên tiếng trước, "Ngươi ở trấn Phong Thu lâu như vậy, vẫn luôn cẩn trọng, trong khoảng thời gian này cũng làm rất nhiều chuyện, nhưng nàng ta lại tùy tiện gọi người khác tới, nói là muốn thay thế ngươi, còn là một tên mao đầu tiểu tử, dựa vào cái gì chứ?"
Dưới sự dẫn dắt của Khấu Nguyên Minh, mấy người còn lại cũng đều bày ra vẻ mặt không hài lòng.
Lâm Thành Phúc hít sâu một hơi: "Đã như vậy, Nguyên Minh, An Đạt, La Trung... Các ngươi cùng ta đi đến thôn Điền gia đi.”
Khấu Nguyên Minh tiến lên một bước nói: "Lâm ca, bọn ta đều ủng hộ ngươi, nhưng bây giờ ngươi đưa toàn bộ bọn ta đến thôn Điền gia thì trấn Phong Thu phải làm sao đây, đến lúc đó chúng ta rời khỏi thôn Điền gia, trấn Phong Thu làm sao còn có chỗ cho chúng ta dung thân chứ?”
"Tâm ta đã quyết" Lâm Thành Phúc không cho bọn họ cơ hội nhiều lời, "Người nhà của các ngươi cũng đều ở thôn Điền gia, vừa lúc cùng ta tới đó thăm bọn họ.”
Khấu Nguyên Minh còn muốn nói chuyện, Lâm Thành Phúc trực tiếp ngắt lời: "Được rồi, những gì cần nói ta đã nói xong rồi, ngươi không cần nói thêm nữa, chuyện này ta không có ý kiến, các ngươi cũng không được có ý kiến, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta đến thôn Điền gia.”
Nói xong, Lâm Thành Phúc xoay người đi ra cửa, chỉ để mấy người đó ở lại trong phòng.
Mấy người trong phòng quay mặt nhìn nhau.
Khấu Nguyên Minh nắm chặt tay, hung hăng gõ lên bàn một cái.
“Nguyên Minh, nếu không chúng ta vẫn là nghe theo Lâm ca đi.”
Khấu Nguyên Minh nhíu mày nói: "Không nghe hắn thì chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Cái tên tiểu tử Mai Kỳ kia, không phải cố ý ra vuốt mông ngựa đấy chứ?”
"Mai Kỳ kia ta không quen, nhưng ta nhận ra người đi cùng tên Mai Kỳ kia, hai người dẫn đầu kia, một người tên là Lý Nhị Trụ, một người tên là Vương Tràng, lúc trước cũng là người trấn Phong Thu, nhưng là loại lưu manh, lần này những người đi theo bọn hắn đều là thủ hạ của bọn hắn tại trấn Phong Thu trước đây.” La Trung nói.
"Bọn hắn quả nhiên không có ý tốt gì," Khấu Nguyên Minh hừ một tiếng nói: "Nếu Lâm ca đã chắc chắn muốn rời đi, ta khẳng định sẽ không nhiều lời, nhưng chờ đến khi chúng ta đi đến thôn Điền gia, ta nhất định phải nói chuyện này với thần sứ đại nhân, tin tưởng ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại tin tưởng mấy tên lưu manh.”
“Ngươi cũng không nên xằng bậy, nếu đắc tội thần sứ đại nhân, chúng ta cũng sẽ không dễ chịu." La Trung nhíu mày.
"Yên tâm, ta giống loại ngu xuẩn đó sao?" Khấu Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, trong lòng bắt đầu tính toán.
Bên kia, sau khi Lâm Thành Phúc ra khỏi cửa, trực tiếp đi tìm Mai Kỳ, mang theo Mai Kỳ đến chỗ làm việc, bàn giao lại công việc.
Hiện tại trấn Phong Thu chủ yếu chỉ có hai việc, một là bán xà phòng, còn lại chính là quản lý đám lư dân vừa mới vào trấn Phong Thu cách đây không lâu.
"Hiện tại những lưu dân kia rất hài lòng với cuộc sống sinh hoạt ở trấn Phong Thu, ngươi để cho đám người Lý Nhị Trụ giúp ngươi trông coi cũng tốt, nhưng có một điểm, nhớ cung cấp đủ thức ăn, đối với đám lưu dân này, thức ăn mới là thứ quan trọng nhất. " Lâm Thành Phúc cường điệu nói, hắn rất rõ về nguyên nhân để những lưu dân kia nghe lời như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận