Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 622 -




Có người theo bản năng kinh hô thành tiếng.
Trên mặt Văn Bình cũng lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười của hắn chỉ kéo dài chốc lát.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, mũi tên hướng về phía trái tim Lý Nhị Trụ đột nhiên rơi xuống giữa không trung, sau đó binh lính bắn ra mũi tên cũng biến mất tại chỗ.
Văn Bình khiếp sợ nhìn vị trí của binh lính trước đó.
“Thật sự biến mất rồi!!!”
"Tại sao lại có thể như vậy?"
Một thứ sờ sờ lại biến mất trước mặt mọi người mà không để lại dấu một dấu vết nào
Tay của đám lính bắn cung run rẩy không ngừng.
Sự kinh hoàng, sợ hãi chồng chất nổi lên. Tất cả mọi người trợn to cả mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng bất luận thế nào cũng không tìm được chút tung tích nào của người đã biến mất.
Ngay cả Văn Bình và Mã Thái cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi tỉnh táo lại, tâm trạng của họ giống hệt như binh lính, nhưng lại che giấu cảm xúc tốt hơn những người đang hốt hoảng đó nên không ai nhận ra sự thay đổi nào trên gương mặt họ cả.
Một lúc sau, cả hai nhìn sang Lý Nhị Trụ, kẻ đã cố tình khiêu khích trước đó.
Lúc trước Lý Nhị Trụ nói như vậy, hai người đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng hiện giờ phát sinh chuyện như vậy, nhớ lại tình hình lúc đó, thực dễ dàng đoán được hắn nhất định biết một ít nội tình.
Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra sự khác biệt giữa những người ở phía đối diện và họ.
Rõ ràng đồ vật biến mất ngay trước mắt bọn họ, những người do Văn Bình mang đến đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nhưng họ lại không phát hiện ra điều bất thường, tựa như không thể tưởng tượng nổi chuyện vừa rồi là thường mà thôi.
Văn Bình nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Trụ một lúc, sau lại chuyển sang Thạch Hùng: "Thạch đại nhân đã sớm đoán được?"
“Đúng vậy”, Mọi chuyện đã như này cũng không cần dấu giếm gì nữa, hắn bình tĩnh gật đầu, "Ta khuyên Văn đại nhân nên đầu hàng sớm, chống cự cũng vô nghĩa mà thôi."
"Ngươi đùa ta à?" Văn Bình cười lạnh, "Tà không thắng chính, ngươi cho rằng tu luyện tà thuật là có thể tùy ý hành sự sao?"
"Tà không thắng chính?" Thạch Hùng hỏi lại, nghiêm túc nhìn Văn Bình, "Cái gì gọi là chính, cái gì gọi là tà? Văn đại nhân có từng thật sự nghĩ về vấn đề này sao?"
Văn Bình sầm mặt.
Thạch Hùng mặc kệ hắn, tiếp tục nói: "Những năm này, với những việc Văn đại nhân đã làm, ngươi thực sự cho rằng mình đang làm việc chính nghĩa sao? Ức hiếp bá tánh, cướp đoạt tài sản, coi mạng người như cỏ rác, ngươi không thẹn với lương tâm sao?”
Văn Bình siết chặt dây cương, kéo ngựa nhấc chân lên.
"Thạch đại nhân nói đúng." Văn Bình cười nhạo, "Cũng không lạ khi Vệ gia không cần một người có tâm địa xấu như ngươi nữa. Thật đáng tiếc, Vệ gia nhất môn trung liệt lại nuôi dưỡng ra một kẻ lòng lang dạ sói như vậy."
Khi còn ở phủ Lâm Xuân, Văn Bình đã nghĩ về kẻ có thể phản bội hắn, nhưng lại không ngờ tới Thạch Hùng.
Trong mắt hắn, người khác đều có khả năng phản bội, nhưng chỉ có Thạch Hùng, chỉ cần ở triều đình và Vệ gia, hắn nhất định sẽ không phản bội, nhưng lại không ngờ rằng hắn lại phản bội.
Vì vậy, Văn Bình càng phẫn nộ.
Rõ ràng là một kẻ xảo quyệt, nhưng lại luôn tỏ ra ngay thẳng, nếu không phải trước đây Thạch Hùng làm việc luôn không chút sơ hở, hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Thạch Hùng như vậy, thậm chí còn tiết lộ tin tức quan trọng như vậy cho hắn.
Thạch Hùng nhìn Văn Bình: "Văn đại nhân sẽ không nghĩ là do ta tiết lộ bí mật, dẫn tới bị bao vây như vậy?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Văn Bình cười lạnh, khinh thường nhìn Thạch Hùng, "Thạch đại nhân thật biết suy nghĩ, bị người ta coi thường cũng không tức giận sao?"
Văn Bình nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Thạch Hùng, cố gắng nhìn ra sơ hở, nhưng bất kể hắn nói gì, Thạch Hùng vẫn không đáp trả.
Thậm chí hắn còn cười.
"Văn đại nhân nói đùa rồi, ta không thẹn với tâm, với trời, với bá tánh. Vì sao phải tức giận lời nói vô căn cứ của ngươi chứ?" Thạch Hùng nhìn Văn Bình khẽ cười, "Văn đại nhân muốn khiêu khích Thạch mỗ để nhân cơ hội chạy trốn. Nhìn vào tình huống hiện tại xem. Dù sao, chỉ còn vài kẻ hèn theo chân ngài thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận